Đường Viễn chuẩn bị tốt nước cốt lẩu phải dùng cho ngày mai thật tốt, rồi mới bắt đầu nghiền hạt đậu nành. Thời gian hôm nay còn lại không nhiều, chỉ có thể trước làm đậu hủ cùng đậu chiên, còn lại thì chờ về sau lại làm.
Nhưng hắn đã quên mua cối xay đá, đành phải hỏi mượn người trong thôn. Tô Nặc nhớ tới nhà mình có một cái cối xay không dùng, liền cùng Tô mẫu nói muốn đem cho Đường Viễn.
Cối xay đá này gia gia nãi nãi của cậu khi còn sống dùng để để nghiền các loại bún gạo. Từ khi gia gia nãi nãi qu·a đ·ời, liền cất giữ đã lâu chưa dùng tới.
Sau khi cùng Tô mẫu thương lượng tốt, Tô Nặc liền chạy nhanh đến nhà Đường Viễn, cùng Đại Tráng chuẩn bị đồ vật.
"Tiểu Viễn, ngươi nếu là không chê liền lấy luôn đi" Tô mẫu cảm thấy Đường Viễn chiếu cố nhà bọn nhiều như vậy, nhà họ đưa cái cối xay đá không dùng đến thì cũng chẳng là gì, liền liên tiếp khuyên Đường Viễn nhận lấy "Thứ này nhà ta giữ lại cũng vô dụng, chỉ có thể nó một góc nổi mốc thôi!"
Đường Viễn không từ chối được, đành phải nói lời cảm tạ: "Cảm ơn bá mẫu."
"Ai, có gì mà cảm ơn chứ" Tô mẫu thấy hắn nhận lấy, cao hứng nói: "Ngươi đừng cùng thẩm khách khí, về sau có chuyện gì ngươi nói một tiếng là được."
Tô mẫu còn không biết Đường Viễn muốn cối xay làm cái gì, hỏi một câu: "Ngươi đây là muốn làm cái gì? Có cần người hỗ trợ hay không? Ta hôm nay cũng đang rảnh rỗi."
Đường Viễn cũng không giấu, cười nói: "Ta muốn nghiền đậu nành để làm đậu hủ cùng đậu chiên. Có Nặc ca nhi cùng Đại Tráng giúp ta là được, thẩm ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Làm đậu hủ?!" Tô mẫu kh·iếp sợ mà trợn to mắt nhìn Đường Viễn, "Ngươi...... Ngươi biết làm đậu hủ?!"
Đây chính là món nghề có thể kiếm ra tiền, còn được lưu lại làm nghề gia truyền a! Trịnh gia kia chính là dựa vào cái này để sống a! Trịnh gia giữ kỹ đến gắt gao!
"Làm đậu hủ không khó" Đường Viễn thấy Tô mẫu tò mò, liền nói "Nếu không thẩm cũng đến giúp đỡ cho ta chút đi, chờ ta làm xong ngài sẽ biết thôi" Hắn tin tưởng Tô mẫu.
Trong lòng Tô mẫu cũng rất tò mò, nhưng lại cảm thấy như vậy thật không phúc hậu, rối rắm đến nỗi mặt đều vặn vẹo.
Tay Đường Viễn để bên khoé miệng che khuất ý cười, khuyên: "Bá mẫu đi thôi, cũng không phải đồ gì quan trọng."
Tô mẫu thật sự thắng không nổi sự tò mò trong lòng, thấy Đường Viễn là thật sự không để bụng, vỗ đùi: "Được rồi! Vậy để thẩm đến phụ ngươi! Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài nửa lời!"
Cối xay đá có chút nặng, Đường Viễn kéo xe đẩy tay tới. Cái xe đẩy tay này cũng là của nhà Tô Nặc, hắn vẫn luôn chưa trả lại. Hiện tại ngẫm lại, nghĩ hôm nào đến nhà sư phó đã làm quầy hàng cho hắn, làm thêm một xe đẩy tay, sớm đem xe đẩy trả lại cho nhân gia.
Thời điểm Đường Viễn chở cối xay đá về đến nhà, thì Tô Nặc cùng Đại Tráng đã nhóm bếp trong sân.
Không gian phòng bếp ngày thường chỉ nấu ăn thì khá là rộng rãi. Nhưng nếu muốn làm đậu hủ mà nói, thì mấy cái thùng, bồn, cái ky, lại nhiệt lại tễ.
Căn nhà Đường Viễn mua này vừa vặn cách những nhà khác trong thôn khá xa. Chủ nhân trước có lẽ cũng không quá yên tâm, nên còn hiếm thấy mà xây tường vây, vừa lúc rất tiện cho Đường Viễn.
"Nương, sao nương lại tới đây?" Tô Nặc kinh ngạc mà nhìn về phía Tô mẫu, rồi cùng Đại Tráng tiến lên giúp Đường Viễn đem cối xay dỡ xuống.
"Là ta mời bá mẫu tới, muốn bá mẫu giúp đỡ, như vậy cũng sẽ nhanh hơn chút" Đồ nặng như vậy, Đường Viễn tự nhiên sẽ không cho một ca nhi như Tô Nặc động thủ, dùng thân mình ngăn trở cậu "Ngươi cùng bá mẫu giúp ta đem đậu đã ngâm tốt lượt bớt nước đi, ta cùng Đại Tráng làm là được."
Tô Nặc sợ chậm trễ Đường Viễn, vội đáp: "Được a."
Đại Tráng một cái hài tử choai choai, Đường Viễn cũng không dám để hắn dùng sức nhiều, chính mình gánh vác hơn phân nửa trọng lượng. Chờ đem cối xay lắp ráp tốt, thì cánh tay hắn cũng mệt đến rã rời.
Hắn dùng tay còn lại ra sức xoa xoa cánh tay, đau đến kêu tê nhẹ một tiếng. Nói Đại Tráng đem lừa dắt lại đây, tròng dây thừng lên lừa rồi chỉ cần lấy vải bổ đem mắt lừa che kín lại là được.
30 cân đậu nành, ngâm trong hai thùng gỗ. Tô Nặc cùng Tô mẫu cầm cái ky múc đậu ra rổ để ráo trong chốc lát. Đậu ráo nước hơn thì cho lại vào thùng gỗ, khiêng đến để cạnh cối xay đá.
Đường Viễn dắt lừa đã bị bịt mắt kín, còn Đại Tráng thì cầm gáo hồ lô múc đậu bỏ vào lỗ nhỏ trên cối xay. Lừa kéo cối xay quay vòng, bắt đầu có nước đậu xanh chảy ra. Nước chảy xuống miếng đá bên dưới, theo đường rãnh đi ra cái thùng đã để sẵn.
Việc này tương đối nhẹ nhàng, vốn dĩ Đường Viễn định để Nặc ca nhi cùng Đại Tráng làm. Nhưng đối với việc nhóm lửa thì hắn vẫn chưa thành thục cho lắm. Cộng thêm có Tô mẫu đang đứng đó, hắn cũng khẩn trương, nên quyết định giao việc nhóm lửa cho Tô Nặc cùng Tô mẫu làm.
Trên hai cái bếp lò để hai cái nồi to, Đường Viễn nói Tô Nặc cùng Tô mẫu không cần sốt ruột, chậm rãi nhóm lửa là được.
Hắn cùng Đại Tráng không ngừng thêm đậu nành vào lỗ nhỏ trên cối xay. Con lừa này của Đường Viễn mua lừa không hổ là làm được việc. Bước đi nhanh và ổn định quanh cối xay đá, đem 30 cân đậu nành nghiền xong chưa đến một canh giờ.
Múc vài gáo nước nóng vào nước đậu đã nghiền tốt, lúc sau bề mặt nước đậu có bọt khí nổi lên thì dùng gáo hớt bỏ.
Đường Viễn đổ nước đậu đã tách bọt qua một lớp vải mịn để loại bỏ bã đậu, rồi đổ nước đậu vào trong nồi, đun sôi từ từ tren lửa nhỏ vừa. Nước đậu nếu không được nấu sôi kỹ sẽ có độc tính, cho nên bước này nhất định phải kiên nhẫn.
Nước đậu nành chậm rãi được nấu sôi, tản ra mùi hương thanh thuý của đậu nạnh. Lúc này đã là sữa đậu nành, có thể uống trực tiếp.
"Nặc ca nhi, đây là sữa đậu nành," Đường Viễn cầm mấy cái chén ra, múc mấy muỗng sữa đậu nành, bỏ thêm đường "Các ngươi nếm thử."
Tô mẫu ngượng ngùng mà cười cười: "Như thế nào lại không biết xấu hổ, này là tiểu Viễn ngươi muốn đem đi bán mà."
Đường Viễn nói Tô Nặc đem sữa đậu nành đưa cho Tô mẫu: "Cũng không kém chút này, bá mẫu uống thử đi."
Sữa đậu nành nóng hầm hập không ngừng phát mùi hương thanh thuần của đậu nành. Tô mẫu thổi thổi, dọc theo miệng chén húp một ngụm.
Vị thanh thuần cùng ngọt ngào lan toả, hơi ấm lan thẳng đến con tim.
Tô Nặc cùng Đại Tráng miệng nhỏ cũng thổi thổi mà hớp từng ngụm nhỏ sữa đậu nành, nhìn b·iểu t·ình kia hẳn là thích vô cùng.
Để làm đậu hủ, kế tiếp chính là bỏ nước chua, bởi vì là lần đầu tiên làm đậu hủ, cho nên Đường Viễn lựa chọn dùng thạch cao để tạo kết tủa. Thạch cao này hắn phải chạy qua mấy cửa hàng mới mua được.
Hắn cho nước đậu nành đã nấu tốt vào trong bồn gổ, múc một chén đậu để hoà tan thạch cao. Sau khi hỗn hợp hoàn tan hết thì đỏ vào bồn gỗ, chậm rãi khoáy đều, sau đó có thể nhìn thấy nước đậu nành chậm rãi đọng lại.
"Ôi trời!Này......này như thế nào liền kết thành từng mảng?" Tô mẫu nhìn đến ngây người, trong miệng lẩm bẩm nói.
Đường Viễn nhanh tay hớt vài miếng trên bề mặt nước đậu đã đông lại, đây là tào phớ, nếu để lâu thêm chút, tào phớ này sẽ bị già, không thể ăn.
Tào phớ nộn nộn lại thêm chút đường chính là món ngon đỉnh cấp, một nhấp liền tan.
Thời điểm Tô mẫu tiếp nhận vẫn còn thất thần, chờ trong miệng cảm nhận được vị ngọt ngào của tào phớ mới phản ứng lại "Cái này còn ngon hơn so với Trịnh gia kia bán!"
Trịnh gia làm đậu hủ, tự nhiên cũng sẽ bán sữa đậu nành cùng tào phớ, chẳng qua người trong thôn luyến tiếc mua, bán không được nhiều. Hồi Tô mẫu mới thành thân có ăn qua một lần, nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến cảm nhận của bà. Món này của tiểu Viễn chính là ngon hơn của Trịnh gia kia rất nhiều!
Không đến nửa nén hương, nước đậu nành trong bồn đã đông lại tốt. Hắn lấy một bồn gỗ khác, mặt trên để hai thanh gỗ dài một mét. Đặt một cái ky lớn lên hai thanh gỗ, phủ thêm một lớp vải mịn.
Hắn múc toàn bộ tào phớ trong bồn cho vào cái ky đã phủ vải, sau đó bao lại, vải bị căng phình lên.
Đại Tráng theo lời Đường Viễn phân phó tìm tới một cái tấm ván gỗ. Đường Viễn đem tấm ván gỗ đặt lên bao vải, dùng bồn gỗ đầy nước đè lên, nước trong bao vải dần dần chảy ra, ép trong một canh giờ đậu hủ liền thành.
Đường Viễn nguyên bản tưởng hôm nay làm ra đậu hủ, thì sẽ làm ra đậu chiên luôn, nhưng khi vừa mới ép đậu hủ thì trời đã tối đen. Hắn đành phải tạm thời bỏ tâm tư làm đậu chiên, để mọi người trở về, dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Đường Viễn trước đem nước đậu bị ép cho vào một vại gốm nhỏ, để một góc, chờ lần sau sẽ lấy ra dùng.
Có lừa hắn không lo sẽ muộn, sau khi tới nơi, ba người bắt tay vào làm công việc của mình. Tô Nặc làm xong còn bớt thời gian nhìn thoáng qua sạp bên cạnh.
Hiện tại cái vị trí kia là vị đại nương lúc trước chiếm dụng. Đại nương này còn mang theo một hán tử trẻ tuổi cao lớn vạm vỡ.
Tô Nặc không khỏi vui sướng khi có người gặp họa, tiến đến bên tai Đường Viễn nói: "Đường đại ca! ta thấy hôm nay hai người kia sẽ không chiếm được cái gì tốt."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Tô Nặc vừa dứt lời, phu phụ Ngô lão đại đẩy xe tới. Cổ hai người ngưỡng cao, phía sau xe đẩy đồ ăn chất đống, còn nhiều hơn hôm qua gấp bội.
Hai người vừa đến nơi, thấy chỗ bày sạp hôm qua đã bị người chiếm, sắc mặt lập tức khó coi. Tức phụ Ngô lão đại vén tay áo lên, muốn tiến tới cùng đại nương kia đánh lộn.
Hán tử trẻ tuổi từ phía sau Đại nương bước lên phái trước vài bước, hung ác mà trừng mắt liếc nàng một cái, tức phụ Ngô lão đại sợ rụt cổ. Túng lấy Ngô lão đại mặt cũng xám xịt đem xe đẩy kéo đến trong một góc khác.
Tô Nặc thấy vậy nhẹ phi bọn họ một ngụm: "Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!"
Phu phụ Ngô lão đại bị người đuổi tới trong một góc liền không vui, tức phụ Ngô lão đại xụ mặt nhỏ giọng nói thầm: "Mụ già thúi! Chờ lão nương kiếm đủ tiền lời, liền đi mua cái cửa hàng! Ai hiếm lạ cái địa phương rách nát kia!"
Quay đầu nhìn đồ ăn mình mang đến, tức phụ Ngô lão đại cười tít mắt. Vừa rồi nàng nhìn thấy, tên Đường Viễn kia không bán lẩu Oden! Sinh ý hôm nay của bọn họ khẳng định càng tốt! Chờ đem đồ bán hết đi, bọn họ có thể kiếm lời so với ngày hôm qua nhiều hơn vài lần đâu!
Dòng người dần dần nhiều lên, phu phụ Ngô lão đại dùng sức hô to, nhưng trừ bỏ vài người linh tinh, còn lại đều hướng Đường Viễn bên kia.
"Mùi vị gì cũng không có, còn dám mang thứ này ra bán lấy tiền, phi!" Một lão bà bà ăn xong một xiên, xem thường nhìn về hướng hai người, phi một ngụm trên mặt đất, nói xong liền hướng đến sạp Đường Viễn.
Phu phụ Ngô lão đại tức giận đến ngã ngửa, mắng: "Lão bà chết bầm! Không biết nhìn hàng!"
Sau đó lại lên giọng hô to, nhưng kêu đến bốc khói cũng không gọi tới một người.
Mà bên kia Đường Viễn thì vội đến không được, còn may là có Tô Nặc làm trợ thủ cho hắn.
"Tiểu ca, thật không biết đầu óc ngươi là như thế nào lớn lên, vậy mà lại nghĩ ra nhiều món ăn đa dạng như vậy a!"
Hôm nay món mới lẩu nhúng tiêu vị cũng không sai, không cay nhiều, nhưng lại mang theo mùi đặc biệt của ớt, ăn ngon thật sự. Mua một chút mang về cho mấy đứa trẻ ăn cùn được, không sợ bị cay!
Còn có món canh nấm Tam Tiên, thật sự mỹ vị! Trở về cho hắn lão nương, tức phụ uống vừa lúc, bổ thân thể!
Những người khác cũng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng! Không có lẩu Oden ta còn thấy đáng tiếc đây. Không nghĩ tới món mới ra vị một chuat cũng không kém!"
Ngày hôm qua, hắn mua lẩu Oden tiện nghi kia xong, hắn muốn hối hận chết. Đang định hôm nay tới ăn món lẩu Oden chân chính để súc miệng, không nghĩ tới tiểu ca thế nhưng không bán! Còn may có món mới này khẩu vị cũng rất ngon!
Đường Viễn ra món mới ăn rất ngon, được nhiều người khen ngợi, còn chưa tới giữa trưa, liền bán sạch. Đem phu phụ Ngô lão đại nhìn đến đỏ mắt không thôi.
"Đường đại ca, ngươi nhìn bọn họ kìa, chỉ sợ mới bán được mấy xâu a!" Tô Nặc giúp đỡ Đường Viễn thu thập đồ vật, hướng hắn bĩu môi "Đồ ăn của bọn họ trên xe đẩy, mấy xâu rau dưa đó đều bị héo, nếu mà lại bán không được thì sẽ hư, còn có xiên thịt kia, cùng lắm để được tới ngày mai." Này đều là tiền a!
Đường Viễn không để hai người kia vào mắt, tiếp nhận việc trong tay Tô Nặc, để cậu nghỉ một lát.
Thu thập xong đồ vật, ba người trèo trên xe lừa, Tô Nặc ghé sát vào Đường Viễn, nhỏ giọng cười trộm: "Kia hai người khẳng định mệt lớn!"
Đường Viễn thấy bộ dáng này của cậu đáng yêu vô cùng, cũng ghé sát vào, trong thanh âm mang theo ý cười: "Vậy chúng ta ngày mai phải làm thật tốt, tranh thủ làm bọn họ phải đền bù lại hết!"
Hô hấp ấm áp bổ nhào lên mặt, trên mặt Tô Nặc cũng nổi lên nhiệt ý, cậu cúi đầu, lộ ra cần cỏi phấn hồng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ân."
Kỳ thật không cần ngày mai, hai người phu phụ Ngô lão đại hiện tại liền đền bù cũng không sai biệt lắm, tình cảnh bi thảm mà trở về. Bị tức phụ lão nhị hung hăng cười nhạo một phen, còn muốn bọn họ bồi thường tiền, nếu không phải Ngô lão thái thái che chở, hai người khẳng định bị lột da.
Hai người căng da đầu hướng Ngô lão thái thái đảm bảo, ngày mai nhất định có thể kiếm được tiền! Đến nỗi những xâu đồ ăn không thể bán hết hôm nay cũng để mai bán tiếp, đồ vậy nhiều như vậy bỏ đi thật lãng phí!
Trước khi ngủ, hai người hung hăng mắng Đường Viễn một trận. Đều nhất trí cảm thấy là do hôm nay vị trí kia đã trì hoãn sinh ý của bọn họ. Liền hạ quyết tâm ngày mai thế nào cũng phải chiếm được vị trí tốt trước!
Chỉ cần chiếm được vị trí tốt, sinh ý của bọn họ khẳng định sẽ tốt hơn!
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Không ai có thể cùng ta đoạt sinh ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT