Giản Thư cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, bàn tay lặng lẽ siết chặt tấm khăn trải giường, nhưng giây tiếp theo, Lê Hành đã chú ý tới động tác nhỏ này, liền không lộ ra dấu vết kéo tay người qua.
Phó Ninh không biết nguyên nhân này, nên đương nhiên sẽ không chú ý đến Giản Thư, nhưng Lê Hành biết, đối với hắn vết sẹo này chỉ là vết thương ngoài da, nhưng đối với Giản Thư lại là sự hổ thẹn khắc vào trong lòng, vết thương ngoài da một ngày nào đó sẽ lành nhưng cảm giác hổ thẹn trong lòng không biết đến bao giờ mới vơi đi.
"Nếu hắn hỏi lại, thì nói tôi vô tình làm xước."
Phó Ninh nghe lời đoán ý được một chút, biết mình không thể hỏi thêm nữa, nên gật đầu và dẫn mọi người tạm biệt Giản Thư.
Lê Hành tiễn mọi người tới cửa phòng bệnh, quay về thì cả không gian yên tĩnh trở lại, Giản Thư hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, giống như đang kiềm chế cảm xúc của mình, Lê Hành nhìn mà đau lòng, ngồi xuống giường ôm người vào lồng ngực.
"A Thư..."
"Con rùa kia..." Lê Hành vừa mở miệng, Giản Thư vội vàng ngắt lời, "...trông thật ngốc, anh lấy nó ở đâu vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT