Cô y tá có lẽ cảm thấy lời nói không đầu không đuôi của mình có chút ấu trĩ, trước khi hai người kịp trả lời, cô đã chuyển chủ đề và nghiêm túc nói với Lê Hành:
"Giờ bé đã lớn, gánh nặng đều đè lên thắt lưng và eo của ba ba, nếu không cẩn thận sẽ đau đến mức ban đêm không thể nghỉ ngơi. Lúc đi bộ bình thường, ngài có thể giúp nâng đỡ ở phía sau của ngài ấy, có thể bảo vệ cả hai người."
Nói xong, cô còn thận trọng kéo cánh tay của Lê Hành đặt lên lưng của Giản Thư.
Lê Hành ân cần đỡ lấy eo của Giản Thư, cũng thưởng thức đôi tai đang đỏ ửng trong lồng ngực của mình.
Cô y tá nhỏ đi về hướng khác họ, chỉ hàn huyên vài câu rồi vội vã chạy đi. Lê Hành nhanh chóng thích ứng với tư thế mới được mở khóa, cùng Giản Thư bước về khu nội trú, cảm giác có người khó chịu đến kéo căng từng thớ thịt trên người, liền hỏi:
"Em sao vậy? Sao lại trưng ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc thế kia?"
"Em, em, em không mệt lắm," Giản Thư nhỏ giọng nói, "Anh đừng như thế..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play