Lê Hành vô thức gọi Lương Tiềm Xuyên lại, đợi đối phương quay đầu lại, hắn gần như cầu xin mà mở miệng nói, "Tôi lớn đến từng tuổi này chưa bao giờ cầu xin bất cứ ai. Lần này xem như tôi xin cậu, đừng bắt em ấy phải đau khổ nữa."
Lần theo tiếng nói ngày đó, Giản Thư trong cơn mông lung đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng anh cũng tìm được bến đỗ cho ý thức của mình.
Anh có thể cảm giác được, cuối cùng mình cũng tỉnh lại, sự vật trước mắt trở nên rõ ràng, ánh đèn mờ trong phòng khiến anh cảm thấy thoải mái, tốt hơn rất nhiều so với màu trắng mênh mông chói mắt kia.
Giọng nói khàn khàn bất thường của Lê Hành khiến anh lo lắng dù ngay cả trong mơ, anh nóng lòng muốn tỉnh dậy xem A Hành có bị bệnh không, nhưng khi tỉnh dậy anh lại không thấy hắn ở bên cạnh.
Làm sao có thể - Giản Thư không khỏi nghĩ - anh vẫn cảm thấy rõ ràng rằng hắn luôn ở bên mình.
Âm thanh của cuộc sống vang lên bên tai khiến anh đau đầu, nhưng lướt qua những âm thanh này, Giản Thư dường như có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lê Hành vọng vào từ ngoài cửa.
Cuộc trò chuyện dường như chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, anh không biết Lê Hành đang trò chuyện với ai, cũng không biết trước đó hắn đã nói gì, câu đầu tiên lọt vào tai anh rõ ràng là:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play