Khi rút ống nội khí quản đã dẫn đến một đợt ho khan không thể ngăn cản được, Giản Thư suy yếu trong lồng ngực của Lê Hành không ngừng ho sặc sụ, dằn vặt đến lúc bác sĩ phải đến cấp cứu lần nữa mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Ý thức của Giản Thư vẫn chưa rõ ràng, nhưng câu đầu tiên anh khàn giọng nói là "A Hành, trời lạnh, đừng mặc áo tay ngắn."
Sau khi rút ống thông mũi, Lê Hành bắt đầu cho Giản Thư ăn một số thức ăn lỏng như cháo, bột nhão hoặc nước trái cây, sữa bò và sữa đậu nành. 
Giản Thư phản ứng rất chậm, đôi mắt cũng không nhìn rõ nhưng lại ngoan ngoãn như em bé, rũ mắt, tùy ý để Lê Hành đút ăn.
 Anh không ăn vô cái gì, mỗi miếng đều khó khắn nuốt từng ngụm, khi ăn anh thường cảm thấy buồn nôn, dựa vào vai Lê Hành thở hổn hển, nhẹ giọng gọi "A Hành", không nói mình khó chịu ở đâu, âm thanh nhẹ tênh đến mức gần như than thở.
Sau một lúc, nếu Lê Hành tiếp tục đút, anh sẽ tiếp tục ăn.
Giản Thư nghe lời như vậy khiến Lê Hành rất đau lòng. Theo lời của bác sĩ, anh vẫn đang trong tình trạng ý thức mơ hồ, nhưng người này, khi mọi suy nghĩ và phản ứng của anh đã trở nên trống rỗng, điều cuối cùng còn lại vẫn là kiên cường - như thể trời sinh anh đã bị giao cho khả năng ẩn nhẫn và trách nhiệm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play