Cảm giác cáu kỉnh đó chỉ thoáng qua, đến bây giờ cũng không còn dư vị, nhưng nó thực sự tồn tại.
Trong lòng Giản Thư dâng lên một dự cảm xấu, nhưng anh không muốn nói Lê Hành nghe.
Trong thôn không có cuộc sống về đêm, sau khi mặt trời lặn, xung quanh trở nên vắng vẻ và im lìm. Bên kia sông, có một thị trấn nhỏ phát triển thành một điểm thu hút khách du lịch, những tòa nhà dát đèn, hình như còn có những câu hát trong quán rượu lúc ẩn lúc hiện thổi qua.
Giản Thư vẫn không thoải mái, ngồi không yên, muốn nằm xuống, Lê Hành sợ anh hụt hơi nên đổi vị trí, ngồi lên đầu giường, để cho Giản Thư nằm gối đầu lên ngực mình. Khi tình trạng nôn khan của Giản Thư dần giảm bớt và hô hấp của anh trở nên ổn định, chân của Lê Hành đã tê đến mức dường như chúng không mọc trên người hắn nữa.
Ngày hôm sau dù thế nào cũng phải về lại thành phố.
Tối hôm qua, bác sĩ đã nhắc nhở, tình trạng của Giản Thư, nếu chỉ dựa vào thuốc nhiều nhất cũng chỉ có thể thuyên giảm một chút, nếu không muốn có nguy hiểm đến tính mạng phải nhanh chóng trở về truyền dịch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT