Giản Thư không quay đầu lại nhìn hắn nhưng ngoan ngoãn dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bia mộ đến xuất thần, hồi lâu mới mở miệng nói: "Bức ảnh này... quả thực chọn rất tốt. Nhiều năm như vậy không gặp mẹ, nhìn bức ảnh này, vẫn giống bà của mười năm trước."
Giọng nói của anh bình thản như đang tán gẫu bình thường, cũng không phải chủ đề gì đặc biệt, Lê Hành nghe thấy lại bi thương không thể giải thích được, như thể nó đã bén rễ trong lòng Giản Thư, thanh đạm mà kiên cố, không có cách nào tiêu tan.
Thấy Lê Hành không trả lời, Giản Thư tiếp tục nói: "Năm ngoái em... uống thuốc ngủ, lúc nằm viện, bác sĩ nói với anh thế nào? --- Có phải nói là, bệnh nhân mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng sẽ có khuynh hướng tự sát, ngay cả họ cũng không khống chế được?"
Lê Hành gật gật đầu, mở miệng muốn chuyển chủ đề, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Thực ra, em không nghiêm trọng đến như vậy, vì một đoạn tình cảm, cũng không đến nỗi như vậy, hơn nữa trước đó, em đã tốt hơn nhiều rồi."
Giản Thư dừng lại một chút, cảm thấy sức lực Lê Hành ôm mình tăng lên một chút, anh cảm thấy rất thoải mái, càng dựa gần vào lòng hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT