Ngày hôm sau, Lê Hành đưa Giản Thư đi siêu thị mua sắm giống như đang nghỉ phép chuẩn bị đi du lịch vậy.
Giản Thư ở nhà đã lâu, cuối cùng cũng có thể ra ngoài thư giãn, trong lòng vẫn rất cao hứng, thậm chí anh còn cảm thấy bữa sáng do A Hành làm còn ngon hơn nhiều so với trước kia, cho dù sữa đậu nành nấu có hơi khét anh uống hai ly mà vẫn ngại chưa đủ. Cuối cùng, Lê Hành dở khóc dở cười tịch thu bộ đồ ăn mới thầm cười trộm trong lòng, sau đó chậm rãi đi về phòng ngủ thay quần áo.
Không phải cuối tuần hay ngày lễ, siêu thị không có quá nhiều người, các kệ hàng được xếp thành hàng, đèn trần lớn dành riêng cho siêu thị được thắp sáng, tạo cho người ta cảm giác rộng rãi thoải mái.
Gần đây bởi vì mang thai nên Giản Thư rất thèm ăn, lúc đến khu ẩm thực anh liền không muốn đi, cứ nhìn chằm chằm vào tủ trưng bày...nhìn...nhìn...rồi lại nhìn...rồi nhìn chằm chằm Lê Hành mà phóng tín hiệu [Không sai, em thực sự muốn an cư ở chỗ này] vô cùng mãnh liệt.
Lê Hành thành công tiếp thu và cảm thấy A Thư nhà hắn quá đáng yêu, vì vậy hắn phối hợp trì hoãn bước chân, để cho Giản Thư phấn khởi lấy mỗi món nhìn thử một lát sau đó sẽ lưu luyến trả về. Bác sĩ đã dặn dò, vì sức khỏe thai nhi và người mẹ, những đồ chiên dầu mỡ ăn càng ít càng tốt, tốt nhất là không nên ăn, tuy Giản Thư rất thèm nhưng rất có tự giác.
Nhưng người đàn ông của Giản Thư không nghĩ vậy. Mang thai đã đủ đáng thương rồi, ban ngày đứng ngồi không yên, ban đêm ngủ không ngon giấc, ngay cả chuyện ăn uống đơn giản như vậy mà không được thỏa mãn thì sống có ý nghĩa gì nữa?! Lê Hành vì vậy lén lút tìm tòi một lát, cuối cùng tìm thấy một dãy nước trái cây mới ép trong tủ mát nơi đặt đồ uống, cho nên hắn vỗ nhẹ Giản Thư, nói:
"Em nhìn kìa, màu sắc đẹp quá!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT