Bệnh của Giản Thư đến bất ngờ, chuyến thăm của mẹ Lê cũng đến bất ngờ như vậy.
Sau một thời gian dùng thuốc hạ huyết áp, Giản Thư cuối cùng cũng khá hơn, cảm giác buồn nôn vào mỗi buổi sáng không còn xuất hiện mỗi ngày nữa. Hiện tại tuy rằng vẫn cứ choáng váng, lúc đứng lòng bàn chân giống như đang đạp lên cây bông không có cách nào dùng sức, nhưng tốt xấu gì cũng có Lê Hành dìu đỡ, mỗi ngày anh có thể chậm rãi đi bộ quanh nhà hai vòng, cả người cũng có tinh thần hơn một chút.
Chỉ là truyền dịch quá nhiều, dù Giản Thư có sức chịu đựng phi thường, nhưng không thể tránh khỏi sinh ra tâm lý phản kháng, tuy nhiên khi ngừng thuốc thì không cần đến hai ngày thì mọi vấn đề cũ đều sẽ tìm đến, sau khi thử hai lần thì bác sĩ đã cưỡng ép ra lệnh, huyết áp vẫn chưa hoàn toàn ổn định thì không cần nói đến chuyện không tiêm nữa.
Lê Hành không còn cách nào khác là để cho Giản Thư không bị cưỡng chế quá nhiều trong một phạm vi giới hạn, mỗi ngày trong lúc truyền dịch hắn đều sẽ ở bên nói chuyện phiếm với anh, nói mệt thì hắn sẽ cho Giản Thư nghe nhạc bằng tai nghe một lúc, cố gắng không để anh buồn chán. Giản Thư đột nhiên cảm thấy những ngày này dường như đã quay trở lại thời điểm anh nằm viện, không thể giải thích được mà có chút hoài niệm.
Mẹ Lê đến vào một buổi sáng khi Lê Hành đang ở cùng anh truyền dịch. Nghệ thuật gia rất có cá tính, nói đến là đến, không nói với chủ nhà để an bài một lịch trình cụ thể nào, thậm chí ngay cả một tin tức cũng không để lộ ra. Bà vừa xuống máy bay ở Hồ thành thì tự mình bắt taxi đến nhà con trai, nhìn thấy người còn vô cùng cao hứng mà hô lên: "Ngạc nhiên chưa!"
Lê Hành:...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT