Sau khi về nhà, Lê Hành chuyển chiếc bàn mà Giản Thư thường dùng vào phòng làm việc, đặt đối diện với bàn của hắn, để hắn có thể giám sát người nghiện công việc này bất cứ lúc nào, tất nhiên việc này còn rất tiện lợi cho cả hai mỗi ngày trong lúc công tác có thể tiến hành mắt qua mày lại, xem như chút tình thú nho nhỏ.
Sau lần bệnh này, Giản Thư nghe lời hơn rất nhiều. Nếu cảm thấy chuyện nào miễn cưỡng, hắn không muốn anh làm thì anh sẽ ngoan ngoãn để nó sang một bên. Tinh thần Giản Thư vẫn còn hơi uể oải, buổi sáng mới thức dậy, vẫn có thể làm việc bình thường một quãng thời gian, đến buổi chiều thì bắt đầu chóng mặt buồn ngủ, ngồi không yên, eo bắt đầu nặng nề ép tới khiến hai chân ngứa ngáy; đứa bé hơi động đậy cũng khiến anh thở dốc khó khăn, quanh người phát lạnh, ngay cả khi ở trong phòng có mở máy điều hòa, anh cũng phải mặc một chiếc áo len dày mới cảm thấy thoải mái.
Cứ như vậy, Lê Hành không cần phải lo lắng anh làm việc không biết phân biệt nặng nhẹ, chính bản thân Giản Thư rất cẩn thận, nếu thực sự đến lúc không còn đủ sức nữa anh sẽ lên giường nằm nghỉ.
Mấy ngày nay thời tiết xấu, bên ngoài không mưa, nắng không có, mỗi ngày chỉ lạnh buốt và u ám. Lê Hành sợ anh ra ngoài sẽ cảm lạnh, Giản Thư nhìn thời tiết cũng không có hứng thú đi ra ngoài, chớp mắt đã ở nhà bốn, năm ngày.
Buổi trưa, Lê Hành đi chuẩn bị cơm trưa, Giản Thư còn có việc phải làm, vẫn duy trì trạng thái không để ý đến chuyện khác, ngay cả người đối diện tắt máy tính ra khỏi thư phòng lúc nào cũng không hay. Đến khi Lê Hành làm cơm xong quay lại, Giản Thư đã xếp đống tài liệu sang một bên, ngả lưng vào lưng ghế, vừa xoa eo vừa xem điện thoại.
Nghe thấy Lê Hành bước vào, Giản Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt oan ức hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play