Vương Vũ là người Sở châu, vừa rồi khi đội quân Sở châu hô hào xin Tiện Ngư sáng tác một bài mới bằng tiếng Sở ngữ, Vương Vũ cũng kêu gào không ít.
“Ngư phụ đã đồng ý rồi mà, sau này sẽ có bài hát Sở ngữ cho các ngươi nha.” Chu Mộng an ủi một câu.
Vương Vũ buồn bã nói: “Nói thì nói như vậy nhưng ta vẫn hy vọng trên đại nhạc hội được nghe Ngư phụ hát bài hát Sở ngữ…”
“Ngư phụ cũng không phải vạn năng mà.” Chu Mộng buồn cười nói, “Dù sao ngươi cũng phải cho hắn một ít thời gian học tập ngôn ngữ mới chứ.”
Vương Vũ: “. . .”
Đạo lý thì ta hiểu, nhưng vì cái gì bài hát này lại tên là Lemon? Chúng ta đang chua muốn chết đây này.
Lúc này trên màn hình lớn đã bắt đầu chạy sub. Trong tiếng vỗ tay của mọi người, tiếng hát của Tiện Ngư từ từ vang lên mang theo mấy phần hoang mang và đau thương:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT