Khi Lâm Uyên kể đến đoạn Hoa Mộc Lan nhìn các chiến hữu bên cạnh không ngừng ngã xuống, bản thân nàng cũng bò ra từ đống thi thể, có khán giả đã ửng hồng đôi mắt.
Ngay cả Lâm Uyên cũng lộ vẻ xúc động, giọng kể của hắn có vẻ khổ sở:
“Ta rất muốn nói Hoa Mộc Lan là một nữ tướng xinh đẹp, nhưng sự thật là không một nữ nhân nào chịu được sự tàn phá như vậy. Sương gió nơi chiến trường khiến làn da nàng trở nên thô ráp, đầu mâu chiến đấu khiến toàn thân nàng đều là vết thương, máu tươi đầy trời khiến từng đường nét trên cơ thể nàng đều mất đi sự nhu hoà của phụ nữ…”
Trong màn ảnh, có người rơi lệ.
Lâm Uyên lắc đầu nói: “Mấy chục năm sau, Hoa Mộc Lan khải hoàn trở về, bởi vì nàng lập công lớn nên triều đình ân xá cho nàng tội khi quân, đồng thời muốn nàng tiếp tục hiệu lực cho triều đình, ban thưởng chức tước cho nàng. Nhưng Hoa Mộc Lan còn phải chăm sóc cho cha mẹ già nên từ chối, nàng thỉnh cầu Hoàng đế cho mình được trở về gia hương để chăm sóc cha mẹ. Đây chính là câu chuyện về nữ tướng Hoa Mộc Lan. Ra chiến trường không nhất định phải là nam nhân, nữ nhân cũng có thể đền đáp quốc gia rất tốt, chỉ là hy vọng mọi người đừng quên, đến cuối cùng Hoa Mộc Lan vẫn muốn trở về bên gia đình.”
Lâm Uyên kể xong, các giám khảo và khán giả bên dưới đều trầm mặc, ngày càng nhiều người rơi lệ.
Ngay sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tràng vỗ tay này là dành tặng Hoa Mộc Lan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play