Bài hát này là tình ca, nhưng hắn nhớ lại mấy ngày trước nói chuyện với học đệ, bản thân hắn muốn từ bỏ âm nhạc, nhưng học đệ lại khuyên hắn đừng buông tay.
Nếu không có học đệ ủng hộ, liệu mình có tiếp tục hát nữa không?
Tôn Diệu Hoả không biết, hắn chỉ cảm thấy khổ sở và không cam lòng. Ca từ của bài hát giống như đang nói về hắn và âm nhạc.
“Bao ôm ấp cũng chẳng còn sức để níu giữ gì thêm nữa, vậy thì tại sao không nhân giờ phút biệt ly này mà vừa hưởng thụ, vừa rơi lệ…”
Giọng Tôn Diệu Hoả không cao nhưng giờ phút này lại có lực lượng khiến người ta cảm động.
“Mười năm trước tôi còn chưa quen biết em, và em cũng không thuộc về tôi, chúng ta cũng hệt như nhau, đều đang ở bên cạnh một người xa lạ nào đó, chậm rãi lướt qua nhau trên những con đường quen thuộc. Mười năm sau, chúng ta lại là bạn bè, vẫn còn có thể ân cần hỏi thăm nhau…”
Hốc mắt Tôn Diệu Hoả ửng đỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT