“Bài thơ này quá trâu!”
Lúc này mọi người nhìn kỹ lại mới phát hiện bài thơ tinh diệu vô cùng, kết cấu trông thì đơn giản nhưng lại viết ra hết cảm giác nhớ nhung quê nhà của một lữ khách tha phương…
Thơ như hoạ!
Người lữ khách đến xứ lạ, đêm khuya không thể chợp mắt. Lúc này xuyên thấu qua khung cửa sổ là ánh trăng bàng bạc rọi xuống đầu giường, mang đến cảm giác lành lạnh của một đêm mùa thu. Lữ khách trong tâm tình hoảng hốt như nhìn thấy dưới mặt đất hiện ra một tầng sương trắng phau, nhưng khi định thần nhìn lại hắn mới biết đó không phải vệt sương.
Mà là ánh trăng.
Ánh trăng thu hút sự chú ý của hắn, hắn ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh treo trên cửa sổ. Đêm thu tĩnh mịch sáng tỏ, ánh trăng rất sáng nhưng lại vắng lặng não nề. Đối với một lữ khách tha phương như hắn, trăng lại càng thêm phần mờ mịt.
Hắn ngắm nhìn trăng sáng, trong đầu như vừa trải qua một giấc mộng luân hồi. Hắn nhớ cố hương, nhớ người thân trong nhà, đầu hắn dần cúi thấp xuống, hoàn toàn chìm vào trong nỗi trầm tư, mà ánh trăng cũng ngày càng tịch mịch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT