“Đi đi.” Dương Chung Minh cười nói.
Trình độ đàn dương cầm của Tiện Ngư nhất định có thể biểu diễn ca khúc tạm biệt khán giả, không cần phải lo lắng.
“Lên thể hiện đi.” Trịnh Tinh cũng cười cười khuyến khích.
Rất nhiều khúc phụ đều bị Kim Sắc Đại Thính “dụ dỗ” một vài lần, Trịnh Tinh và Dương Chung Minh cũng không ngoại lệ, bọn họ đều đã từng lên sân khấu biểu diễn rồi.
Có khúc phụ sau khi lên sân khấu rất là lóng ngóng, tạo ra không ít chuyện cười nhưng chẳng ai cảm thấy khó chịu, vì đó vốn là thời điểm để mọi người giải trí.
Cũng có người rất lợi hại. Trịnh Tinh nhớ lúc trước khi Dương Chung Minh lên sân khấu biểu diễn đàn viôlông cấp chuyên nghiệp đã từng khiến rất nhiều người kinh hãi.
“Ồ.” Lâm Uyên được hai người khuyến khích, cứ thế mơ mơ hồ hồ đồng ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT