Hứa Yên Miểu nghiêm túc gật đầu: “Ừm ừm!”

Lão Hoàng đế: “...”

Quần thần: “...”

Lão Hoàng đế hậm hực vuốt vuốt râu.

Trẫm đó là cảm thấy triều đại trước bỏ bê nhiều danh sĩ, muốn cho mỗi một danh sĩ bị bỏ rơi một mái nhà!

Còn về phần quần thần, đã bị một chữ “chà đạp” hành hạ đến sống không bằng chết, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hứa Yên Miểu không nói nên lời.

Hứa Yên Miểu ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nói với Lão Hoàng đế: “Thần tuân chỉ.”

Hứa Yên Miểu lại ngoan ngoãn hỏi: “Bệ hạ, chỉ cần có thể mời được người tới, dùng cách gì cũng được sao ạ?”

Lão Hoàng đế: “Được, nhưng nhất định phải là tự nguyện đi theo ngươi, tuyệt đối không được ép buộc.”

Hứa Yên Miểu: “Vâng ạ!”

【Vậy thì ta đốt nhà ông ta, ông ta vác đao to đuổi theo ta chạy về, coi như tự nguyện nhỉ?】

Lão Hoàng đế: “...”

Ông nghiến răng nghiến lợi: “Nhất-định-phải-là-tự-nguyện-ra-làm-quan!”



Hai chữ “ra làm quan” là nhấn mạnh.

Hứa Yên Miểu: “Vâng vâng vâng vâng ạ!”

【Kỳ lạ, sao ta lại cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Lão Hoàng đế hơi kỳ kỳ nhỉ?】

Lão Hoàng đế mặt không cảm xúc: “Bây giờ ngươi có thể xuất phát. Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”

 

Đương nhiên là không chỉ để mỗi mình Hứa Yên Miểu lên đường, Thiên Thủy cách xa ngàn dặm, Lão Hoàng đế vì sự an toàn của hắn, còn bố trí thêm một đội Cẩm Y Vệ hộ tống.

Đợi đến khi rốt cuộc cũng đến Thiên Thủy, Hứa Yên Miểu ôm lấy cái mình bị xóc nảy thành tám mảnh, chạy trối c.h.ế.t xuống xe.

Cẩm Y Vệ hỏi hắn có muốn đến quán trọ nghỉ ngơi không, Hứa Yên Miểu lập tức từ chối.

“Nhanh chóng giải quyết xong việc là ta có thể nhanh chóng về nhà rồi!”

Hắn đứng trước cửa nhà vị đại nho, cung cung kính kính gõ cửa, đối phương biết hắn là người của triều đình, cũng không làm khó dễ, nhưng sau khi mời hắn vào trong, vị đại nho kia lại không ra mặt, người tiếp đãi hắn là cháu trai của đại nho.

Đối phương khách sáo nói: “Mời đại nhân về đi, gia công tuổi đã cao, không thể nào tiếp tục cống hiến cho thiên tử nữa.”

Hứa Yên Miểu không tiếp lời, mà chỉ lộ ra nụ cười ngại ngùng: “Nghe nói Quyền công trị học luôn tuân thủ theo truyền thống, am hiểu cổ văn, ta đến đây là muốn thỉnh giáo Quyền công.”

Quyền Hiệp cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi học cổ văn? Ta là nói, ngươi muốn thỉnh giáo gia phụ điều gì?”

Cũng khó trách hắn ta lại kinh ngạc như vậy, hiện nay phần lớn các học trò đều học tập kinh học, trong đó lại chia làm hai trường phái lớn là Kim văn và Cổ văn. Trong dân gian, hai bên tranh luận rất nhiều, nhưng trên triều đường, thì Kim văn kinh học đã chiếm thế thượng phong.



Sự khác biệt giữa trường phái Kim văn và trường phái Cổ văn, đại khái chính là sự khác biệt giữa “Khổng Tử là trâu bò nhất, Khổng Tử đề xướng cổ đại cải cách” và “Khổng Tử cũng rất trâu bò, nhưng Chu Công mới là trâu bò nhất, Khổng Tử chẳng qua chỉ thuật lại lý niệm của Chu Công”.

Chủ trương của Kim văn kinh học là thông kinh triệt để, ứng phó với thời cuộc, học thuyết phải kết hợp với nhu cầu của thời chính.

Cổ văn kinh học thì càng theo đuổi sự lý giải chính xác đối với kinh thư, chuyên tâm nghiên cứu nội dung tư tưởng của kinh thư, viết chú thích cho kinh thư.

Hứa Yên Miểu: “Ta muốn hỏi Quyền công...”

Hắn nhìn thấy giao diện hệ thống hiện lên dòng bát quái “Quyền Ứng Chương đang lén lút nghe trộm cuộc trò chuyện của Hứa Yên Miểu và cháu trai Quyền Hiệp”, liền nở nụ cười ranh mãnh.

“Chữ ‘hồi/quay về’ có mấy cách viết?”

Quyền Hiệp ngơ ngác: “Cái gì?”

Đây là vấn đề gì vậy?

Hứa Yên Miểu nói rất chân thành: “Ta nghe chư công trên triều nói, các học giả nghiên cứu Cổ văn kinh học thường ngày đêm nghiền ngẫm kinh sử, đặc biệt am hiểu việc cặn kẽ từng câu chữ, đối với kinh học cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả mấy cách viết của chữ ‘hồi/quay về’ cũng có thể nghiên cứu ra được, ta rất là tò mò, bèn nhân cơ hội này đến thỉnh giáo.”

Mỗi một câu chữ đều là lời hay ý đẹp, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút thì...

Tóm lại, bàn tay Quyền Hiệp đang cầm chén trà bỗng siết chặt, nếu không phải nợ nước nôi người đối diện là thiên tử phái đến, thì đã sớm ném chén trà qua rồi.

Bỗng nhiên, từ trong phòng truyền đến tiếng quát lớn: “Vô lễ!”

—— Ngươi đang mỉa mai ai đó!

Một lão giả chống gậy, hùng hổ xông ra ngoài, trừng mắt nhìn Hứa Yên Miểu: “Ai nói với ngươi Cổ văn kinh học là chú trọng từng câu chữ như vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play