Gió lạnh như con d.a.o sắc bén xuyên qua cổ họng nàng, âm thanh kia cũng trở nên thê lương.
“Trong bụng thiếp đã có cốt nhục của Thái Tôn điện hạ!”
“Cái gì?!”
Hoàng Thái Tôn sững sờ. Sau đó là vui mừng như điên.
Lão hoàng đế lại tối sầm mặt mũi.
Lúc này đã không còn là vấn đề đội mũ xanh hay không, mà là…
*
[Má ơi! Vậy mà Tần quý nhân đã mang thai con của Thái Tôn! Đã được một tháng rồi!
Lão hoàng đế không có ở đây, Hứa Yên Miểu đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, tiếp tục hóng hớt, sau đó, liền để hắn hóng được một quả dưa lớn.
[Trời ơi! Chẳng phải là nói, nếu lão hoàng đế không phát hiện ra bọn họ vụng trộm, thì sẽ phải nuôi con của người khác sao?
Kích thích! Quá kích thích!
Cổ họng Hứa Yên Miểu khô khốc, kích động nuốt nước bọt.
Bá quan văn võ: “!!!”
Lập tức dựng thẳng lỗ tai.
Hóng hớt, ai mà chẳng thích. Nhanh lên! Nói thêm nữa đi, chúng ta thích nghe-- Bình thường ai dám truyền bá chuyện hoàng gia chứ!
Triều đường yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng lửa than cháy tí tách xung quanh, nướng khô củi, tóe lên mùi thơm nồng.
Thái thường tự khanh Trịnh Bằng nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng nuốt nước bọt khe khẽ, bản thân cũng khẩn trương nuốt nước bọt. Chỉ thiếu nước lay vai Hứa Yên Miểu, bảo hắn nhanh chóng sử dụng cái thứ gọi là “hệ thống” kia.
[Bọn họ quen biết nhau như thế nào, để ta xem nào.]
Tới rồi tới rồi!
Ánh mắt mọi người đều sáng quắc.
[Ồ ồ! Ân cứu mạng! Thái Tôn rơi xuống vực, bị thương nặng còn sốt cao, được Tần quý nhân lúc đó vẫn còn là thôn nữ cứu giúp, trong nhà Tần quý nhân không có đàn ông, chỉ có thể tự mình chăm sóc Thái Tôn. Chăm sóc qua lại, hai người liền lăn giường với nhau.]
Thái thường tự khanh: Phì!
Trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Ân cứu mạng, ngươi liền dùng một cái danh ngoại thất để báo đáp người ta? Mạng của ngươi chỉ đáng giá như vậy thôi sao? Ít nhất cũng cho người ta làm một trắc phi chứ?
Binh Bộ Thượng Thư lắc đầu.
Xem ra là bị bệnh nhẹ quá rồi.
Lần trước hắn bị cảm lạnh sốt cao, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có, vị Thái Tôn này còn có tâm trạng trêu chọc thôn nữ.
[Chờ đã, chờ đã! Không thể nào! Chậc chậc-- Đây thật sự là…]
“Thật sự là” nửa ngày trời cũng không “thật sự là” ra, mọi người sốt ruột muốn chết.