Ngụy Tử Mộ lên xe ngựa, lấy lại tinh thần, thấp giọng van xin Ngụy Lịch, nói hắn muốn mẫu thân.
Ngụy Lịch cười nhìn hắn, rồi quay đi, lạnh nhạt nói: “Ngươi còn muốn ta làm gì nữa? Nàng có chồng, có con, ngươi muốn ta g.i.ế.c chồng con nàng rồi bắt nàng về sao? Hay là giống như ngươi, đẩy đứa trẻ đó xuống ao, rồi được nàng thương hại?”
Ngụy Tử Mộ toàn thân lạnh toát, ngón tay run rẩy, ngay cả cha hắn cũng đoán được suy nghĩ của hắn lúc đó, vậy thì nàng… hắn không dám nghĩ thêm.
Ta không trả lời hắn, rốt cuộc đã hiểu không ra gì là cái gì.