Tay của Tuyền Tuyết Chu bị cắn, thực ra cũng không bị rách da nhưng cô ấy quá sợ hãi, một tiếng hét chói tai khiến tất cả mọi người trên sân đều sợ c.h.ế.t khiếp.
“Này, tôi nghe cô kêu cứu, hồn tôi cũng suýt bay mất.” Tiêu Minh Hoa cầm máy ảnh vừa buồn cười vừa bất lực.
Tuyền Tuyết Chu lúc này mới hoàn hồn, cuối cùng cũng có thể buông Bao Nhuyễn Nhuyễn ra một chút.
Nhưng giọng nói vẫn còn run.
“Tôi… không kêu cứu mà.”
Tiêu Minh Hoa sửng sốt: “Cô không kêu? Vừa rồi không phải cô kêu cứu, sau đó còn kêu á á sao?”
“Không phải cô ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT