Có xương người chết bên trong mộ chôn cất không phải là chuyện lạ, điều khiến cho người ta thấy kỳ lạ là những khúc xương trắng nằm rải rác trên mặt đất này không giống như đã trải qua thời gian rất lâu bởi vì vẫn còn rất trắng, hơn nữa nhìn sơ qua thấy có xương chân, xương tay, xương ngón tay nhưng chỉ có xương đầu lâu là không có.

Gan của Ngọc tỷ rất lớn, cô ấy ngồi xổm xuống nhìn một lúc rồi nói: “Thời gian không dài, khoảng tầm mấy tháng đến nửa năm”

Tôi còn phát hiện được trên mặt đất bên cạnh có một bình nước suối Nông Phu Sơn tuyền trống rỗng.

Mặc dù còn rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như không thấy xương đầu lâu, không thấy quần áo....!Nhưng lúc đó mấy người châu đầu ghé tai nghĩ kế, mọi người đều tạm thời đồng ý với cách nghĩ của Tôn lão tam, anh ấy suy đoán thế này.

Vào hôm đầu tiên chúng tôi xuống huyệt, trên quán đỉnh của mộ đạo phát hiện lỗ bị thuốc nổ nổ ra, vốn cho rằng lần này không kiếm chác được gì, đây là đội trộm mộ của nam phái bản địa nhanh chân đến trước đem đống đồ bồi táng mang đi hết rồi.

Kết quả hoàn toàn ngược lại, chúng tôi phát hiện ra chiếc khăn lông hiện đại, phát hiện dấu vết xuống mộ của người khác nhưng đồ bồi táng ở nhĩ thất tây còn rất nhiều, chúng tôi đựng đầy bảy tám chiếc bao tải, lúc đó nhị ca còn nói đám chuột nam phái này đổi sang ăn chay rồi, còn tốt bụng để lại thịt mỡ cho chúng ta.

Như hôm nay xuống tận đây, nhìn thấy bình nước Nông Phu Sơn Tuyền với đống xương này, chúng tôi đoán những thứ này có liên quan đến mấy người trộm mộ mấy tháng trước.

Bọn họ sao lại chết, sao lại xuống dưới này, chúng tôi không thể biết được, cách giải thích hợp lý duy nhất chính là bọn họ hãm hại lẫn nhau.

Lúc này, Diêu Ngọc Môn lôi một chiếc la bàn từ trong túi ra, cô ấy bắt ngồi xuống loay hoay với chiếc la bàn.

“Ngọc tỷ, đây là gì?” Tôi nhìn không hiểu liền hỏi một câu.

“Cậu nhóc đừng hỏi lung tung, bây giờ đừng làm em gái tôi phân tâm, còn nhiều việc cậu không biết lắm,” Anh trai cô ấy là Diêu Văn Sách lạnh lùng nhìn tôi.

Trên la bàn có hai chiếc kim dài, một chiếc kim ngắn, nói thì cũng kỳ lạ, chẳng có ai đụng vào chiếc la bàn mà chiếc kim ngắn cứ tự mình chuyển động trái phải.

“Bên kia.” Diêu Ngọc Môn đứng dậy chỉ vào hướng tây bắc.

Lúc đó không hiểu, bây giờ đã ở trong nghề nhiều năm tôi có thể nói cho mọi người, loại la bàn đó được chế tác đặc biệt, kim ngắn được làm từ một loại chất liệu gọi là thiên thiết, thiên thiết là cách gọi của người cổ đại trước kia, thứ này đã có từ rất lâu, người hiện đại gọi là thiên thạch.

Loại la bàn này là loại chuyên dùng cho truyền nhân phái Phạt Đầu thuộc nam phái chuyên dùng để xem âm trạch chọn nghĩa địa, vọng sơn quan khởi sắc, đoạn vị kháo ngân châm, chỗ này liên quan đến kiến thức chuyên sâu phức tạp về phong thủy từ trường, một hai câu nói của tôi thì khó mà rõ ràng được.

Mấy người đi theo Diêu Ngọc Môn đi hướng về phía tây bắc, ven đường đi tôi nhìn thấy mấy đài đèn dầu làm từ đá, tôi âm thầm phỏng đoán dưới này mấy ngàn năm trước chắc là đèn đuốc sáng trưng.

Đi được hơn mười phút, chúng tôi bị một cánh cửa đá lớn chặn đường đi.

Bề mặt cửa đá được khắc rất nhiều văn tự và hình họa, chằng chịt chi chít, phần lớn đều không xem không hiểu, phảng phất văn hóa của một thế giới được điêu khắc trên cửa đá.

Ở chính giữa cửa đá có bốn chữ, không phải Cửu Điệp Triện lần trước ở phía trên, có lẽ là Điểu Triện.

Nhìn khá hấp dẫn ánh mắt của người khác.

“Cô biết Điểu Triện?” Nhìn thấy Diêu Ngọc Môn ngơ ngác nhìn cửa đá lớn, Tôn lão đại thuận miệng hỏi một câu.

Cô ấy qua thời gian thật lâu mới tỉnh táo lại, nét mặt của cô ấy tái nhợt gật đầu.

“Đến đây là hết rồi .....!chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước.” Giọng cô ấy có vẻ cô đơn.

Tôn lão tam cau mày nói: “Có ý gì, cô định rút lui à?”

Diêu Ngọc Môn sắc mặt tái nhợt gật đầu.

“Cấp bậc này ....!đã vượt qua Hán mộ Mã Vương Đôi, bốn chữ kia, là ....!Giới Tử hành cung.”

“Sau cửa đá này là đá cơ quan đóng cửa nặng hàng tấn, chỉ dựa vào mấy người chúng ta ở bên ngoài căn bản không có cách nào mở ra.”

“Mấy người trong lúc vô tình đã phát hiện ra thứ rất ghê gớm, đây...đây là....đại địa cung cấp quốc gia.

__________________

Chuyên mục giải thích

Đá cơ quan đóng cửa (Tự Lai Thạch): “Tự Lai” có nghĩa là tự mình đi đến.

Đây là một loại cột đá được người xây mộ dùng cách sắp đặt đặc biệt khéo léo, để sau khi mọi người đi ra ngoài nó sẽ theo lực đẩy sắp đặt trước đó mà từ từ chống vào cửa đá, làm cho không cách nào có thể mở vào từ bên ngoài (gọi là cơ quan thuật).

***Được dịch và biên bởi iinatrans

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play