Lại nói về hai người một nam một nữ này, nam tên là Diêu Văn Sách, nữ tên là Diêu Ngọc Môn.

Tôn lão tam nói rõ với bọn họ tình huống lúc đó, Vương thủ lĩnh cũng nói ra cách nhìn nhận của mình.

Người phụ nữ Diêu Ngọc Môn nghe xong gật đầu nói: “Vương thủ lĩnh ông nói không sai, ý nghĩ của chúng ta khá giống nhau, người sống lớn như vậy không thể biến mất không dấu vết được, rất có thể bị rơi xuống chỗ nào đó ở phía dưới.



Vương thủ lĩnh nghi ngờ nói: “Cô Diêu, ý của cô là có không gian bên dưới nhĩ thất tây ư? Vậy thì tại sao trước kia lão tam ở trên mặt đất lại không phát hiện ra?”

Diêu Ngọc Môn lắc đầu nói: " Cũng chưa chắc, Vương thủ lĩnh ông xem.

"

Cô ấy móc giấy và bút bên người ra, ở trên tờ giấy trắng vẽ lên một hình chữ thập.

Cô ấy dùng tay chỉ vào hình vẽ chữ thập nói: “Vương thủ lĩnh, đây là cơ chế phổ biến của mộ Tây Chu, mọi người nói trừ nhĩ thất đông tây thì trước và sau không có đường, cũng không phát hiện chủ mộ thất đúng không? Cho nên đây không phải là hình chữ thập mà là hình chữ T đúng chứ?”

Vương thủ lĩnh nhìn hình vẽ phác họa trên giấy, có điều suy tư nói: “Ý của cô là!.

phần phía trước đã bị chìm xuống rồi sao? Không đúng, nếu vậy thì sao lại không nhìn thấy được?”

Người phụ nữ lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Thủ lĩnh, không biết ông đã từng nghe qua phương pháp chôn cất Hồn Thiên Hạ Táng, Dương Tràng Đề Thấu hay chưa?”

“Dương Tràng Đề Thấu!” Tôi không nhịn được mà kêu lên: “Sao có thể chứ! Loại chôn cất để bảo vệ mộ này không phải đến thời Hán mới phát minh ra sao! Đây là mộ Tây Chu!”

Người phụ nữ quay đầu nhìn thoáng qua, có lẽ thấy tôi trẻ tuổi quá nên cảm thấy có chút ngạc nhiên khi nghe lời tôi nói.

Sau đó cô ấy nhìn tôi lắc đầu cười nói: “Cậu nhóc còn rất hiểu biết, chị đây hôm nay nói cho cậu, câu này của cậu không hoàn toàn chính xác, Dương Tràng Đề Thấu phổ biến ở thời nhà Hán, phải chú ý là phổ biến chứ không phải phát minh.



“Phương thức này đã xuất hiện hình thức đầu tiên vào cuối thời nhà Thương, đầu thời Tây Chu đã được áp dụng vào rồi, so sánh Dương Tràng Đề Thấu thời Hán và thời Tây Chu thì như đồ đệ gặp sư phụ vậy! !.

.



Lời của cô ấy đã đổi mới phần kiến thức còn thiếu sót của tôi, điều này trong sách không đề cập đến, tôi thực sự không biết, tôi còn nghi ngờ người phụ nữa này nói dối khoác lác, nhưng đây là cao thủ được Vương thủ lĩnh mời đến tôi không dám xem thường bọn họ.

Người đàn ông đeo kính râm nãy giờ luôn lắng nghe bỗng nói chuyện vào lúc này.

Anh ta lắc đầu nói: “Có lẽ phương hướng của mọi người đã sai rồi, các người chỉ kiểm kiểm tra hai bên mà không để mắt đến bức tường đá ngay phía trước.



Vương thủ lĩnh mở miệng nói: “Tôi tin cậu, đã như thế chúng ta tối nay hành động? Hai người tới gấp vậy chắc không đem đủ đồ nghề phải không? Cần thứ gì? Tôi kêu người chuẩn bị.



Người đàn ông lắc đầu nói: “Không cần công cụ, chúng tôi có chuẩn bị, không biết tình huống ở bên dưới như thế nào mọi người hãy chuẩn bị lương khô, lo trước không thừa, trời tối chúng ta lại đi xuống huyệt.



“Ừ, được”, Vương thủ lĩnh quay đầu phân phó tôi: “Vân Phong, cậu đi chuẩn bị một ít nước và lương khô, nhanh trở về trước khi trời tối, buổi tối cậu và lão tam đi theo hai người này nghe họ chỉ huy, các cậu đi xuống tìm lão nhị.



“A, thủ lĩnh, ông không đi sao?” tôi bối rối hỏi ông ấy.

Ông ấy lắc đầu nói: “Tôi không đi được, tôi cứ cảm thấy hai ngày này có người chú ý đến khách sạn này, vì an toàn của cả đội tôi phải ở lại trên này lên kế hoạch tổng thể.



“Ồ, được thôi:, tôi hiểu như không hiểu gật đầu.

Vương thủ lĩnh chi tiêu rất hào phóng, ông ấy cho tôi một nghìn tệ để tôi mua lương khô cùng đồ đạc, còn kêu tôi mua mấy chiếc đèn pin và dao loại không thấm nước tốt nhất.

Ông ấy nói lần này đi thời gian dài, lỡ đâu đèn treo đầu có vấn đề cũng có đồ dự bị, cũng không thể hành động trong tối như mù mắt thế được.

***Được dịch và biên bởi iinatrans

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play