Khu Nam Phong ở Thuận Đức.

Trên đường có không ít quán cơm nhỏ, có rất nhiều thực khách đang ăn cơm, tôi tìm kiếm cả buổi, nhiều lần nghĩ muốn ra tay rải đất, nhưng cuối cùng cũng không có ra tay.

Dù sao cũng là lần đầu làm chuyện như vậy, tuy rằng trước đó vô cùng tự tin nhưng từ giây phút đầu tiên đến nơi này, trong lòng tôi cũng có chút sợ hãi.

Sợ rằng bỗng có người mặc đồng phục cảnh sát từ phía sau vỗ vai tôi hỏi tôi đang làm gì.

Đi lượn vòng vòng cuối cùng tôi đi đến một bờ sông nhỏ, tôi nhìn con sông nhỏ này bỗng sáng mắt lên, trong lòng nảy ra một kế hoạch.

Thuận Đức là quê hương của thủy sản, tài nguyên về nước ở đây vô cùng phong phú.

Lúc đó tôi nghĩ như này, đất xanh trắng đổ xuống sông là được, chắc chắn chẳng ai có thể phát hiện ra.

Liếc mắt nhìn hai bên không có người, tôi nhanh chóng cởi ba lô xuống chuẩn bị đổ đất xuống sông.

“Đợi đã! Đứng lại!”

“Cậu làm gì đấy!”

Đột nhiên có tiếng hét từ sau lưng truyền tới, dọa tôi xíu nữa cũng bị ngã vào xuống sông.

Kinh hồn bạt vía xoay người lại, tôi nhìn thấy một cô bé đang chống nạnh chỉ vào người tôi.

Cô bé này mặc đồng phục, tết tóc đuôi ngựa, luôn mặt hồng hồng, đeo băng khăn đỏ trên cánh tay, trên khăn đỏ còn được viết lên bốn chữ “Giữ dòng sông sạch”

“Kêu cậu đấy! Nhìn gì mà nhìn! Cậu lúc nãy định ném gì xuống sông thế hả, định vứt rác xuống sông phải không?”

Khóa kéo của ba lô vẫn chưa được mở ra, tôi lập tức hoảng sợ, vội vàng xua tay nói: “Không…không, tôi vẫn chưa vứt rác.



“Nói bậy! Tôi thấy cả rồi, trong túi của cậu là cái gì? Đưa tôi xem thử!” Cô ấy lớn tiếng nói xong liền đi về phía tôi.

Nhìn cô ấy lại đây, tôi đều bị dọa đến mức muốn bay đi, lúc đó đầu óc nóng lên, tôi đeo ba lô lên rồi bắt đầu chạy.

“Cậu kia đứng lại!”

Cô ấy đuổi theo sát không tha, hai chúng tôi bắt đầu chạy dọc theo hào nước được đào để bảo vệ thành.

Chạy rồi lại chạy, chân tôi trượt một cái, trực tiếp rót xuống hào nước!.

Đất xanh trắng trong túi chỉ hơi dính nước liền chìm xuống đáy, tôi không biết bơi, lúc ấy liền hoảng loạn giãy dụa, cũng uống phải vài ngụm nước sông, lớn tiếng kêu cứu.

Sau đó là cô bé đó đã cứu tôi.

Cô bé tên là Lý Tĩnh, người bản địa ở Thuận Đức, lúc đó cô ấy đang là học sinh lớp mười một của trường cấp ba Thuận Đức.

Ngày hôm đó cô ấy làm việc thay cho mẹ, mẹ của cô là phụ trách quản lý rác thải trên bề mặt hào nước.

Sau khi được cứu lên, cả người tôi ướt như chuột lột, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, vì đất xanh trắng trong túi của tôi rơi hết cả rồi, sẽ không bị bắt được.

Cô bé vì cứu tôi mà quần áo trên người cũng ướt sũng, cô ấy níu ấy áo tôi rồi hỏi: “Cậu chạy gì chứ, đến bơi cũng không biết, cậu muốn chết hả! Trong túi của cậu đựng cái gì?”

Tôi đỏ mặt trả lời: “Tôi chỉ là trượt chân không cẩn thận rơi xuống hào nước thôi, trong túi của tôi chỉ đựng sách vở, mất thì mất, mua lại là được.



Cô ấy nghi ngờ nhìn tôi từ trên xuống dưới, hiển nhiên là không tin vào lời nói của tôi.

“Tôi cảm thấy cậu chột dạ, hai ngày này có người kích điện bắt cá ở xung quanh đây, cậu theo tôi đi gặp mẹ tôi, mẹ tôi nói cậu có thể rời đi mới được đi.



“Đi!” Vừa nói dứt lời, cô ấy dắt lấy áo tôi đi về phía trước.

Tôi liều mạng khua tay, lớn tiếng giải thích: “Tôi không phải là kích điện bắt cá, tôi không phải là kích điện bắt cá.



Nhưng mà tôi chắc chắn cũng không thể nói thật, nếu nói ra tôi là trộm mộ thì càng xong đời, tội còn nặng hơn nhiều so với kích điện bắt cá.

Trong lúc đó tôi có mấy lần định chạy, cuối cùng vẫn không dám chạy, tôi hiểu rõ nếu bản thân chạy trốn, với tính cách của cô bé này rất có thể sẽ làm liên lụy đến cả đội.

Nhà của Lý Tĩnh ngay tại bên cạnh hào nước, lúc đó trên hào có một cái cầu vượt, để đi đến nhà cô bé bắt buộc phải đi qua chiếc cầu vượt này.

Trên cầu có mấy cái bày hàng vỉa hè, có bán đồ chơi của con nít, còn có bán lót giày bít tất, còn có một hàng cực kỳ gây sự chú ý của mọi người, là gian hàng bói toán.

***Được dịch và biên bởi iinatrans

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play