Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 39: Hỏa Táng Trường

Minh Tri Ngôn nhận ra Lục Hoài Cảnh đang trông đợi mình, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Có lẽ do hai người họ đối đầu quá lâu nên đã hiểu rõ nhau nhất, khiến Lục Hoài Cảnh rất tin tưởng vào khả năng trả thù của mình.

Minh Tri Ngôn chỉ có thể thì thầm: "Lúc trước Du Tiệm Ly trả lời ngươi thế nào thì ngươi cứ trả lời hắn như vậy."

Lúc này, người trên chiếc thuyền hoa kia đang đắc ý, cười lớn đáp lại: "Lục tiểu công tử, chỉ là lời nói bâng quơ thôi, ngươi sốt ruột cái gì?"

Lục Hoài Cảnh có hơi băn khoăn không biết có thể tái hiện chính xác lời của Du Tiệm Ly hay không nhưng hắn không hề sợ sệt khi chửi nhau, bèn đáp ngay: "Nghe nói Ung Dung phu nhân năm xưa cũng khá nổi danh, còn là đại mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, ngươi xem chán Ung Dung phu nhân rồi mà còn đến đây xem Hoa khôi sao?"

Người này Lục Hoài Cảnh quen biết, trước đây họ còn có hơi xích mích.

Người này không nổi tiếng, mà nổi tiếng là mẹ hắ từng là đại mỹ nhân, sau khi kết hôn còn được gọi là Ung Dung phu nhân.

Đáng tiếc là bà lấy phải một người chồng không có chí tiến thủ khiến gia đình sa sút, con trai cũng không chịu học hành.

Người kia nghe lời của Lục Hoài Cảnh thì nổi giận: “Ngươi nhắc đến nương ta làm gì? Mấy cô gái phong trần này sao có thể so với nương ta?"

"Ôi! Chỉ là lời nói bâng quơ thôi, ngươi sốt ruột làm gì? Hơn nữa... mỗi người đều có cái nhìn khác nhau, điệu múa của Hoa khôi đẹp như vậy, chắc chắn là học từ nhỏ, điều này người khác không thể bì được. Người với người mỗi người mỗi khác, không nên so sánh như vậy, ngươi thấy sao?"

Dùng gậy ông đập lưng ông, không hề hạ thấp Hoa khôi, rộng lượng mà vẫn trấn áp được đối phương.

Người kia tức đến nghẹn lời, không thể phản bác gì.

Lúc trước mất mặt là Lục Hoài Cảnh, giờ mất mặt lại là người kia.

Nếu đúng như lời người đó nói, chỉ là câu nói vô ý không ác ý, tại sao khi quay lại nói về hắn, hắn lại tức giận như vậy.

Rõ ràng hắn hiểu rõ ý nghĩa bên trong, hắn cố ý nói như vậy.

Bên kia bị đánh bại, còn thu hút nhiều tiếng cười chế giễu, càng làm họ tức tối nhưng không làm gì được.

Lục Hoài Cảnh đắc ý không thôi, thậm chí còn nghĩ rằng, sau này nên nghe Du Tiệm Ly và Minh Tri Ngôn nhiều hơn, những lời chửi rủa cũng thăng hoa hơn hẳn.

Bên kia yên lặng, Thất hoàng tử tiếp tục tăng giá đều đặn.

Minh Tri Ngôn lùi một bước đến vị trí không gây chú ý.

Lục Hoài Cảnh ban đầu còn xem đấu giá nhưng bị Minh Tri Ngôn kéo nhẹ áo, hắn mới chậm chạp lùi lại bên cạnh y.

“Ngươi chú ý đến hai chiếc thuyền hoa bên cạnh hắn, phái người qua đó, để họ cùng lúc chuyển đầu thuyền về hướng dòng nước phân tán." Minh Tri Ngôn nói nhỏ.

"Hả?" Lục Hoài Cảnh đúng là kẻ làm trò xấu mà không theo kịp.

Minh Tri Ngôn không còn kiên nhẫn giải thích, chỉ nói: "Cứ làm theo là được."

Lục Hoài Cảnh không hiểu nhưng vẫn nghe lời, làm chuyện xấu còn có hơi phấn khích, mau chóng sắp xếp xong.

Chưa kịp kết thúc đấu giá, bên kia đã xảy ra hỗn loạn.

Hôm nay gió lớn, trời âm u nhưng chưa mưa.

Bên cạnh mấy chiếc thuyền hoa đó có một nhánh sông, hai chiếc thuyền hoa lặng lẽ quay đầu thuyền, ép chiếc thuyền hoa kia vào vùng nước xiết, cộng thêm bị kẹp chặt, thân thuyền bị nâng lên rồi rơi xuống ngay lập tức, gây ra chấn động mạnh.

Mấy người trên chiếc thuyền hoa kia hoảng sợ kêu cứu, đồ đạc trong thuyền cũng bị nước cuốn trôi.

May mắn là chiếc thuyền hoa đủ vững, không bị lật nhưng vẫn khiến hai người đứng trên boong thuyền rơi xuống sông.

May mà họ được người của lầu Lưu Cảnh, những người đã được sắp xếp từ trước và thành thạo bơi lội, cứu lên ngay lập tức nhưng cũng cực kỳ thảm hại.

Lục Hoài Cảnh nhìn thấy mà há hốc miệng, mãi sau mới hoàn hồn.

Hắn biết ngay mà, Minh Tri Ngôn không phải là loại người chỉ đáp trả bằng vài câu chửi mắng không thôi.

Vì sự cố này, cuộc đấu giá tạm dừng, Hoa khôi cũng vào trong thuyền nghỉ ngơi.

Lục Hoài Cảnh đứng bên cạnh Minh Tri Ngôn, nhỏ giọng cảm thán: "Nếu không đối đầu với ngươi, cùng ngươi đối phó với người khác cũng không tệ nhưng nếu chúng ta đối đầu thì..."

“Ngươi không chọc ta, ta cũng chẳng thèm để ý đến ngươi." Minh Tri Ngôn đáp lời với giọng điệu lạnh nhạt.

"Ta cũng không phải là người vô lý gây sự."

Minh Tri Ngôn liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi không phải sao?"

Lục Hoài Cảnh bị hỏi ngược lại, hồi lâu không trả lời được.

Đến khi Minh Tri Ngôn định quay trở lại khoang thuyền, Lục Hoài Cảnh mới miễn cưỡng thốt lên một câu: "Cũng không hẳn là vô lý lắm."

"Ồ."

"..." Lục Hoài Cảnh quả nhiên rất ghét người khác lạnh nhạt với mình, chẳng trách hắn lại có ấn tượng tốt với Du Tiệm Ly, Du Tiệm Ly sẽ không bao giờ dùng một chữ "ồ" để đối phó hắn.

Minh Tri Ngôn còn hỏi ngược lại: "Trừng mắt với ta làm gì?"

“Ngươi và Du Tiệm Ly là bạn, sao ngươi lại đáng ghét như vậy?"

"Ta cần được ngươi yêu thích sao?"

"Vừa mới hợp tác vui vẻ, giờ thì tan rã rồi." Lục Hoài Cảnh nói xong, bèn bỏ đi vào khoang thuyền.

Lục Hoài Cảnh bước vào khoang thuyền, Du Tiệm Ly đã chuẩn bị sẵn trà nước, đưa đến tay hắn: "Nào nào nào, đấu khẩu với mọi người cũng mệt rồi, uống chút trà đi."

Lục Hoài Cảnh rất hài lòng với điều này, uống một ngụm trà rồi lại nói với Minh Tri Ngôn: “Ngươi nhìn người ta đi!"

Du Tiệm Ly cũng đưa cho Minh Tri Ngôn một chén trà: "Cảm ơn ngươi, lại làm phiền ngươi đứng ra bảo vệ ta rồi."

"Không có gì." Khi nói chuyện với Du Tiệm Ly, giọng điệu của Minh Tri Ngôn rõ ràng là dịu dàng hơn nhiều, thái độ trước sau khác biệt rất rõ rệt.

Thái tử luôn quan sát bên này, trong mắt hiện lên ý cười: "Các ngươi đúng là thú vị."

Minh Tri Ngôn cúi đầu hành lễ xin lỗi: "Làm ồn đến ngài rồi."

"Không sao, ta thấy rất thú vị."

Đợi khoảng một khắc, những chiếc thuyền bên ngoài đã được điều chỉnh đến vị trí an toàn, hoa khôi lại xuất hiện để nhảy một điệu khác.

Cuộc đấu giá lại bắt đầu.

Đến khi giá cả được công bố vào phút cuối, mọi người lại tập trung về phía trước, Thái tử và Lục Hoài Thanh cũng đứng bên trong rèm nhìn chăm chú.

Nhân lúc rảnh rỗi, Kỷ Nghiễn Bạch mới thấp giọng hỏi Du Tiệm Ly: "Bọn họ tính toán với người khác như vậy, ngươi còn đưa trà cho họ?"

"Bọn họ làm vậy là vì đứng ra bảo vệ ta, ta sao có thể làm ngơ sau khi họ đã cố gắng? Ta tất nhiên phải tỏ lòng cảm kích, nếu không sẽ bị cho là không biết điều." Du Tiệm Ly đáp rồi nhìn hắn: “Cả ngươi nữa, cách ngươi giúp ta cũng không hẳn là an toàn nhưng ta vẫn rất cảm kích."

Kỷ Nghiễn Bạch nghĩ rằng hắn đang nói đến chuyện của Tống Quân Vọng nên gật đầu.

Lúc này, Du Tiệm Ly lại nhỏ giọng nói thêm: "Nhưng thực ra không cần thiết."

Kỷ Nghiễn Bạch là người luyện võ, tai rất thính, trong môi trường ồn ào như vậy cũng nghe rõ, bèn cúi mắt nhìn hắn dò xét.

Hắn nhếch mũi nói: "Mỗi lần đều phải nghĩ xem làm thế nào để báo đáp các ngươi, khó quá, thật sự là phải vắt óc suy nghĩ."

"Cũng không nhất thiết phải báo đáp."

"Nhưng cứ cảm thấy mắc nợ trong lòng, giống như ta còn nợ ngươi một bữa ăn, đến giờ vẫn chưa có cơ hội mời."

Kỷ Nghiễn Bạch nhìn vẻ mặt đầy khổ sở của hắn, có hơi cảm động nhưng mau chóng trở lại bình thường: "Không sao, không gấp."

"Ta gấp chứ, đợi ta làm xong đèn hoa, nhớ cho ta một cơ hội."

Kỷ Nghiễn Bạch hiếm khi dịu dàng đáp: "Được."

Dường như nhìn vào ánh mắt chân thành của Du Tiệm Ly, không ai có thể từ chối hắn.

Lúc này bên ngoài giá đã được đấu lên tới một nghìn lượng.

Con số kinh người này khiến Du Tiệm Ly mãi không thể tỉnh lại, đây là muốn mang một ngọn núi giả bằng bạc đến lầu Lưu Cảnh sao?

Bây giờ lại là tình tiết kỳ quặc gì thế này?

Nhân vật công đang đấu giá để gặp hoa khôi, nhân vật thụ thì đứng bên cạnh nhìn với vẻ thích thú.

Hai người này không có chút tia lửa nào sao?

Tên nam phụ Lục Hoài Cảnh, cũng có lập trường không rõ ràng, chỉ lo hóng chuyện, không mảy may để ý đến Thất hoàng tử.

Đến cuối, Thất hoàng tử đã đấu được quyền gặp hoa khôi đêm với giá một nghìn một trăm lượng.

Lục Hoài Cảnh mừng rỡ, đứng ở mũi thuyền chờ đợi, tất cả các thuyền khác đều có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt hắn.

Có vài người bắt đầu xì xào bàn tán, dường như thắc mắc tại sao hắn lại ở cùng Minh Tri Ngôn, người đàn ông anh tuấn lạ mặt bên cạnh là ai?

"Không phải hắn với Minh Tri Ngôn như nước với lửa sao?"

"Minh Tri Ngôn hiện giờ đã quy thuận Thái tử, mối quan hệ của họ cũng nhờ tập luyện cùng đội bóng ngựa mà hòa hoãn không ít."

"Nhưng dù vậy, hai người họ có thể trở thành bạn cũng thật kỳ lạ."

"Chà! Chẳng phải vì có Du Tiệm Ly sao?"

Dường như nhận ra nhắc đến Du Tiệm Ly có thể sẽ chọc giận mấy người kia, người đó mau chóng ngậm miệng, càng khiến những người khác tò mò hơn.

Rốt cuộc Du Tiệm Ly là ai?

Làm sao có thể nhận được sự yêu mến của Liễu Ánh Kiều, lại còn có thể đồng thời kết bạn với Lục Hoài Cảnh và Minh Tri Ngôn, khiến hai người họ bắt tay hòa giải?

Chẳng phải chỉ là con trưởng của một gia đình sa sút không có bối cảnh gì sao, sao lại có khả năng này?

Nghe tiếng đàn vừa rồi, quả thật có chút tài năng nhưng chỉ dựa vào đó thôi sao?

Họ mau chóng bị phân tâm bởi sự náo nhiệt bên kia, khi hoa khôi rời thuyền lớn, bước lên một chiếc thuyền nhỏ, không lâu sau sẽ đến chiếc thuyền của Lục Hoài Cảnh. Dù buổi biểu diễn đã kết thúc, vẫn có một nữ tỳ che cho hoa khôi một chiếc ô giấy dầu, trên mặt ô vẽ phong cảnh, xung quanh ô buông rèm sa trắng. Qua rèm sa, có thể thấy bóng dáng mờ ảo của hoa khôi, chỉ riêng tư thế và hình dáng đã khiến người ta không thể rời mắt.

Sau khi hoa khôi đến, có một tên tiểu đồng truyền lời: "Xin hỏi vị quý nhân nào đã đấu giá đêm gặp mặt, tiểu thư nhà chúng ta chỉ có thể gặp một người."

Mặc dù đã đoán trước nhưng khi thực sự nghe thấy, mọi người vẫn không tránh khỏi thất vọng. Họ dường như đều nghĩ nên để Thái tử gặp mặt nhưng lại nghe hoa khôi từ phía sau nói: "Không sao, Phi Uyển trên thuyền đã nghe thấy lời nhận xét của Lục công tử về ta, khiến ta rất cảm động. Hôm nay được các vị thưởng thức, có thể gặp mặt là vinh hạnh của Phi Uyển."

Phi Uyển vừa nói vừa được nữ tỳ đỡ lên thuyền hoa của họ, sau khi lên thuyền, nàng chầm chậm hành lễ với họ. Mọi người đều nhận lễ này, Lục Hoài Cảnh có hơi xấu hổ, nói: "Thật ra ban đầu là lời của Du Tiệm Ly, ta chỉ truyền đạt lại mà thôi."

"Ồ?" Phi Uyển cười khẽ, bước vào khoang thuyền, dường như ngay lập tức nhận ra ai là Du Tiệm Ly. Sau khi bước vào, cô bước ra khỏi tầm che của ô, mặc trên mình một bộ y phục đỏ rực, thân hình thướt tha bị ôm sát, dáng người quyến rũ ấy quả thật rất bắt mắt.

Cô bước tới trước mặt Du Tiệm Ly, cười quyến rũ với hắn: "Du Tiệm Ly, ta đã nghe danh ngươi từ lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên là một người tuấn tú, ta nhìn thôi cũng thấy xao xuyến."

Du Tiệm Ly chỉ cảm thấy hương thơm từ người Phi Uyển phả vào mặt mình, cô còn đứng gần như vậy, khuôn mặt tinh xảo ấy như mẫu đơn nở rộ, vẻ đẹp mạnh mẽ khiến hắn choáng ngợp. Quả thật là một mỹ nhân, hắn nghĩ thầm trong lòng. Đồng thời có cảm giác như bị Phi Uyển trêu chọc, hắn vô thức lùi một bước, khiêm tốn đáp: “Ngươi quá khen rồi."

Phi Uyển búng tay một cái, lập tức có người mang đến rượu ngon và thức ăn. Những chiếc thuyền nhỏ lần lượt tập trung về thuyền hoa của họ, tất cả đều do Phi Uyển sắp xếp cho đêm gặp gỡ này.

Khi Phi Uyển vào trong khoang thuyền, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống. Từ vị trí ngồi của họ, Phi Uyển có thể phân biệt được ai là người có địa vị cao hơn. Dường như cô có suy đoán về thân phận tôn quý của Thái tử nhưng cũng không có sự đối đãi đặc biệt, mà tự tay phục vụ đồ ăn và rót rượu cho họ.

Trong khi đó, Phi Uyển nhắc đến tiếng đàn của Du Tiệm Ly: "Ta đã nghe tiếng đàn của Du công tử trên thuyền, lúc đó không thể lộ diện nhưng thực sự bị mê hoặc."

Nàng vừa nói vừa đưa tay ra, nữ tỳ bên cạnh rất hiểu ý, lập tức đưa đàn tỳ bà cho nàng: "Phi Uyển cũng biết chút ít về âm luật, không biết có vinh hạnh được cùng Du công tử hợp tấu một khúc không?"

"Ồ... Được thôi." Du Tiệm Ly đáp, hắn cũng không muốn uống rượu. Hắn nói rồi đứng dậy, nghiêm chỉnh ngồi vào trước cây đàn rồi hỏi: "Có bản nhạc không?"

"Có chứ!" Nữ tỳ của Phi Uyển lập tức mang bản nhạc tới cho hắn.

Du Tiệm Ly cầm trong tay nghiên cứu, dường như lo sợ việc luyện tập sẽ làm phiền người khác nên chỉ di chuyển ngón tay lơ lửng trên đàn mà không phát ra âm thanh. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Phi Uyển chống cằm nhìn mình, nàng thở dài: “Ngươi học nhanh thật đấy! Quả nhiên học trò Quốc Tử Giám rất thông minh."

Rõ ràng Phi Uyển rất am hiểu âm luật, chỉ cần nhìn động tác tay của Du Tiệm Ly trong lúc luyện tập đã có thể nhận ra tiến độ của hắn. Du Tiệm Ly bị khen đến hoảng hốt, dường như muốn nhắc coi rằng, những người thật sự quyền quý đều ở phía bên kia, ngươi đừng cứ nhìn ta mãi thế!

Ai ngờ, trong khi Du Tiệm Ly đang ngơ ngác, Lục Hoài Cảnh lại lên tiếng: "Du Tiệm Ly, ngươi đỏ mặt cái gì thế?! Ngươi nhìn nàng ta bằng ánh mắt gì thế?! Ngươi chưa từng nhìn ta như vậy, ta không đẹp bằng nàng ta sao?"

"Ngươi, ngươi đột nhiên so sánh gì thế?" Du Tiệm Ly càng hoảng loạn.

"Thật phiền quá!" Lục Hoài Cảnh lại nổi giận ngay trước mặt mọi người.

Phi Uyển thấy cảnh này không những không khó xử, lại còn cười sảng khoái: "Lục công tử thật là người thẳng thắn, quả nhiên đúng như lời đồn. Ta nghe nói ngươi luôn là mỹ nam tử của Quốc Tử Giám, hôm nay gặp mặt mới biết ánh mắt của người đọc sách quả thật rất chuẩn."

"..." Lục Hoài Cảnh mau chóng bị dỗ dành.

Du Tiệm Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, những ngày gần đây của hắn, thật sự là tá hoả mọi lúc mọi nơi, mỗi lần đều nhằm vào hắn. Mỗi lần đều bị dằn vặt đến tê cả da đầu. Hắn muốn quay về ký túc xá Quốc Tử Giám rồi, hắn thật hối hận vì đã đến xem đèn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play