Nhưng Vương thị lại là một người sĩ diện, cả ngày ăn mặc rêu rao, hận không thể cắm đầy châu báu ngọc ngà lên người mình.

 

Khi đó trong kinh thành đều nói bà ta là gà rừng giả làm phượng hoàng.

 

Thường Uyển Linh nhất thời bị chọc giận nên nói năng không lựa lời, vừa chọc đến lão phu nhân, vừa chọc phu quân không thích.

 

Sau khi Lục Chinh Ngôn biết rõ thân thế của mình, y vẫn luôn cẩn thận dè dặt, trầm mặc ít nói.

 

Y đi theo sau Lục Hành Nguyên, là một người không có cảm giác tồn tại.

 

Lần này Thường Uyển Linh náo loạn, lại luôn miệng lấy chuyện đích thứ ra phàn nàn, khiến toàn phủ đều biết.

 

Lục Chinh Ngôn giận dữ, liền dọn đến thư phòng.

 

Ta thở dài nói: “Tân hôn yến nhĩ*, tam đệ muội lại có tính tình như vậy, khó tránh khỏi ồn ào ầm ĩ. Hôm nay tam gia đã dọn sang ở chỗ khác, không có người chăm sóc cũng không được. Bảo quản sự chọn người, đưa đến hầu hạ tam gia.”

 

(*) Tân hôn yến nhĩ: thời gian vừa kết hôn, lúc ngọt ngào, mặn nồng, âu yếm và vui vẻ nhất.

 

Lại dặn dò một vài câu.

 

“Nhất định phải chọn người trung hậu thành thật. Lão phu nhân muốn tam phu nhân tĩnh tâm, không thể để đám hồ ly kia nhân cơ hội này nảy sinh ý nghĩ không nên có.”

 

Bà tử quản viện vội ‘vâng dạ’ rời đi.

 

Cuối cùng chọn được một nha hoàn làm cỏ trong vườn, tên là Đào Hạ.

 

Trước khi đưa đến Mai viện, ta đặc biệt gọi người tới, dặn dò vài câu.

 



Đào Hạ vẫn luôn im lặng nghe ta nói, không thể tìm ra lỗi sai nào từ tư thái đến lễ nghi của nàng ấy.

 

Thoạt nhìn cũng là người an phận.

 

Bà tử quản viện cười làm lành nói: “Nha đầu này còn biết mấy chữ, làm việc cũng ổn trọng.”

 

Ta hài lòng gật đầu, thưởng lương bổng một tháng.

 

Đào Hạ hầu hạ Lục Chinh Ngôn, quả thật rất đắc lực.

 

Đào Hạ còn rất giỏi làm điểm tâm, đặc biệt làm một món pho mát hạnh nhân khiến Lục Chinh Ngôn khen không dứt miệng.

 

Y nói mùi vị rất quen thuộc.

 

Khi La Hương nói với ta, ta đang cầm cờ tự đánh cờ với chính mình.

 

Nghe vậy, ta khẽ nhếch môi.

 

Có thể không quen sao, đây chính là điểm tâm mà bà v.ú của Lục Chinh Ngôn thường làm cho y ăn.

 

Đào Hạ là nữ nhi của bà v.ú Lục Chinh Ngôn, đương nhiên nàng ấy sẽ chậm rãi kể rõ chuyện Vương thị muốn duy trì sự sủng ái nên mới đẩy nha hoàn hồi môn lên giường lão Quốc Công như thế nào.

 

Sau khi nha hoàn kia mang thai hài tử, ngày ngày bà ta hạ độc dược mãn tính cho nha hoàn kia.

 

Sau khi nha hoàn kia sinh hạ hài tử, không lâu sau liền qua đời.

 

Vương thị muốn diệt khẩu tận gốc, đến lúc Lục Chinh Ngôn được ba tuổi, bà ta ra lệnh sát hại hết những kẻ biết chuyện, bao gồm cả bà v.ú của y.



 

 

Những chuyện này, từng chuyện từng chuyện đều được Đào Hạ nói cho Lục Chinh Ngôn nghe.

 

Trên bàn cờ, phong vân quỷ nguyệt*.

 

(*) Phong vân quỷ nguyệt: ý chỉ thế sự biến hóa khôn lường.

 

Quân đen vốn chiếm hết ưu thế.

 

Ta nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ như liễu ám hoa minh*, thế cục đột nhiên thay đổi.

 

(*) Liễu ám hoa minh: ý chỉ trước mắt không còn đường tiến nữa thì đột nhiên lại có chuyển biến, có hy vọng.

 

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chợt lóe lên.

 

13.

 

Mà chỗ Ninh Ngọc bên kia, rất nhanh đã có người thuật lại chuyện phát sinh trong phòng bếp ngày hôm đó.

 

Đôi tỷ muội đã từng gắn bó, khăng khít này, rốt cuộc cũng nảy sinh hiềm khích.

 

Thường Uyển Linh ở trong phòng suốt một tháng, Ninh Ngọc cũng chưa từng đặt chân tới thăm.

 

Sau thu có mấy cơn mưa ập đến, trong cơn gió lạnh dần sinh ra hàn ý.

 

Ninh Ngọc thức dậy không muốn ăn nhiều nên chỉ uống một cốc sữa bò.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play