2.
Nàng ta đi rồi, La Hương mới nhìn đến chỗ ta, căm giận mở miệng.
“Mặc dù lão phu nhân là bà bà của tiểu thư nhưng bà ta khinh người quá đáng thật. Rõ ràng vòng tay kia là món quà do đại công tử tặng cho tiểu thư, ngày thường tiểu thư trân quý như trân bảo, sợ rằng tiểu thư có đập đầu cũng không dám đeo ra cửa.”
“Vậy tại sao khi nhị công tử và tam công tử thành thân, bà bà là mẫu thân của hai vị công tử lại không chuẩn bị lễ vật, hết lần này tới lần khác đều muốn tiểu thư lấy đồ ra tặng vậy.”
Lúc ta và Lục Trạm còn là phu thê, ân ái rất sâu đậm.
Sau khi hắn ta tử trận, ta chỉ muốn tận hiếu thay hắn ta, chăm sóc tốt hai vị ấu đệ.
La Hương là nha hoàn hồi môn theo ta từ lúc xuất giá đến giờ.
La Hương cũng biết từ sau khi Lục Trạm mất đi, ta ngoan ngoãn phục tùng bà bà, ngữ khí của nàng ấy mang theo chút đau lòng cùng tâm thái chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
Ta không vội tiếp lời.
Chỉ mở hộp trang điểm trên bàn, vân vê một cây bút họa lông mày, tinh tế phác họa.
Ta trong gương, không còn là bộ dáng bị lăng nhục ở kiếp trước.
Lúc ta bị bỏ thuốc ném vào miếu đổ nát, ánh mắt Lục Hành Nguyên và Lục Chinh Ngôn lạnh như băng đứng ngoài cửa, nhìn ta bị mấy tên hành khất chen chúc tiến lên, xé nát y phục của ta.
Ta khóc lóc cầu xin bọn họ cứu ta.
Mà Lục Chinh Ngôn lại nở nụ cười.
“Đại tẩu đã g.i.ế.c Uyển Linh thì sao ta có thể bỏ qua cho đại tẩu được?”
Y vươn tay, ném một vật tới trước mặt ta.
Là bài vị của Lục Trạm.
“Để đại ca nhìn cho kỹ, nữ nhân đại ca yêu thương là người dơ bẩn, đê tiện nhất kinh thành này như thế nào.”
“Lục Chinh Ngôn!” Ta rặn từng chữ trong kẽ răng, giãy dụa muốn ôm lấy bài vị của Lục Trạm.
“Đó là đại ca ngươi đó! Sao ngươi có thể làm như thế!”
Một đôi giày tinh xảo nhẹ nhàng giẫm lên bài vị.
Ta giương mắt lên, đụng phải ánh mắt ôn hòa của Lục Hành Nguyên.
“Đại tẩu.”
Ngữ khí của hắn vẫn dịu dàng ôn nhu như thường ngày nhưng lời nói ra lại lạnh lùng thấu xương.
“Ta quên nói cho đại tẩu biết, cái c.h.ế.t của đại ca là kế hoạch do ta và mẫu thân chuẩn bị tỉ mỉ. Ai bảo hắn dám chiếm tước vị, cản đường ta chứ?”
Hắn ngạo nghễ nhìn ta giống như nhìn con kiến hôi dưới chân.
“Trước kia khi Ninh Ngọc còn sống, ngươi ức h.i.ế.p nàng đủ đường. Bây giờ, ngươi cũng nên xuống dưới âm phủ bồi tội cho nàng đi.”
Ta đặt cây bút vẽ mày xuống, tự nhìn mình trong gương.