Nói thật lòng, ta cũng muốn nghe Lưu Sơn Nhân giảng.
Khi Lưu Sơn Nhân thu nhận đệ tử, đề thi nhập học là làm nửa bài thơ.
Khi ta gánh dưa muối lên núi Hạc, ta đã nghĩ mãi dọc đường, cuối cùng cũng nghĩ ra được hai câu thơ.
Tối hôm đó, ta viết nốt nửa bài thơ cho Lục Tướng xem, nghĩ rằng hắn sẽ khen ngợi tài năng học vấn của ta.
Nhưng hắn chẳng hề khen, chỉ lạnh lùng nhìn ta một cái rồi nói:
"Chỉ vì cái này mà hôm nay nàng đến muộn sao?"
Từ đó về sau, ta không bao giờ nhắc đến thơ ca với Lục Tướng nữa.
Nếu có ý tưởng nào, ta chỉ dùng nước suối để viết lên đá bên bờ sông.
Những bài thơ trên đá không bị nước cuốn trôi thì cũng bị nắng làm khô.
Không ai thấy, không ai biết.
... Và cũng không ai cười nhạo ta.
Lưu Sơn Nhân với mái tóc bạc trắng, nhìn thấy ta, khẽ gật đầu mỉm cười.
Nhưng khi thấy Tạ Vô Dạng, sắc mặt ông tối đi phân nửa, thở dài:
"Nếu không phải vì tham đồ ăn của Thẩm nương tử, lão phu chẳng bao giờ lại muốn gặp chuyện không may này."
Ta sợ Tạ Vô Dạng sẽ nói năng hành động lỗ mãng, làm mất lòng Lưu Sơn Nhân.
Nhưng Tạ Vô Dạng lại tỏ ra rất cung kính, lễ nghĩa chu toàn, hoàn toàn khác với cách hắn hay đùa giỡn với ta.
Hắn cúi người, hành đại lễ bái sư, rồi kéo ta cùng quỳ xuống:
"Vãn sinh Tạ Vô Dạng trước đây ngông cuồng ngạo mạn, không biết trời cao đất rộng. Nay cầu xin tiên sinh chỉ dạy, vãn sinh cùng thê tử Thẩm Minh Chúc đồng lòng bái nhập môn hạ của tiên sinh."
Lưu Sơn Nhân vuốt râu, không nói lời nào.
Ta lo sợ rằng Lưu Sơn Nhân sẽ nghĩ Tạ Vô Dạng đang xúc phạm ông, hoặc trách ta không giữ đúng lễ nghĩa của một thê tử.
Lưu Sơn Nhân không nhìn Tạ Vô Dạng, chỉ nghiêm nghị quay sang hỏi ta:
"Ngươi có biết việc đọc sách không phải là bổn phận của nữ nhân, không có con đường nào trên triều chính dành cho ngươi, cũng chẳng ai biết đến tài học của ngươi. Dẫu vậy, ngươi vẫn muốn học sao?"
Trong khoảnh khắc ấy, ta không thể dối lòng mình.
Dẫu thơ ca như nước trên đá, trôi qua không dấu vết.
Ta vẫn muốn theo đuổi sự hoàn mỹ.
"... Ta muốn."
Đây có lẽ là câu nói bạo gan nhất trong mười chín năm qua của ta.
"Tốt thôi, nhưng lễ bái sư phải là một bản ‘Đăng Nương Truyền’ hoàn chỉnh. Sư nương của ngươi muốn xem ‘Lãn Sơ Trang’, cố gắng hoàn thành trước lễ Thất Tịch." Lưu Sơn Nhân gật đầu, "Chỉ có điều danh tiếng của Vô Dạng lại không được tốt cho lắm."
"Ta chẳng cần gì danh tiếng." Tạ Vô Dạng đỡ ta đứng dậy, cười nói, "So với danh tiếng xấu, những lời ca ngợi của thiên hạ mới thực sự đáng sợ."
Phu tử để lại bài tập, dặn ta phải trông chừng Tạ Vô Dạng.
Tạ Vô Dạng viết kịch rất giỏi, nhưng khi làm văn thì lại chẳng nên hồn.
Ta viết sẵn cho hắn vài câu mở đầu, nhưng khi mực khô, vẫn không thấy hắn viết tiếp.
Ta đứng bên cạnh, tay cầm thước, bất đắc dĩ gõ lên đầu hắn:
"Phu tử đã giảng ba lần rồi, chàng vẫn không hiểu sao?"
Hắn liền vòng tay ôm lấy eo ta, ngước mặt lên, cười ranh mãnh:
"Không hiểu, ta chỉ muốn hôn thôi."
"Ít nhất phải viết xong bài này đã..." Ta đẩy hắn ra.
Tạ Vô Dạng bỗng nhíu mày, đưa tay ôm ngực:
"…Nương tử, chỗ này đau quá."
Ta dừng lại, sợ rằng đẩy mạnh sẽ làm hắn bị thương.
Nhân lúc ta không đề phòng, hắn kéo ta vào lòng.
Chỉ cần hơi ngẩng đầu, hắn đã kịp chạm môi ta như chuồn chuồn đạp nước, lướt qua rồi dừng lại.
Trên môi hắn nhuốm màu son của ta, càng thêm rực rỡ.
Ta nhìn vào đôi mắt hắn, trong đó ánh lên nụ cười đắc thắng:
"Hì hì, hôn được rồi!"
Ta giận đến muốn đánh hắn.
Hắn lại như miếng cao dán khó chịu, thuận thế ghé mặt vào người ta:
"Đánh đi, ta không tin nương tử nỡ đánh chec ta."
Tạ Vô Dạng và ta đang đùa giỡn thì chẳng ai nghe thấy tiếng nha hoàn thông báo, rằng Lục công tử và Bạch Linh cô nương đã đến.
Nha hoàn đứng bên ngoài, cúi đầu che miệng cười lén từ khi nào chẳng rõ.
Cho đến khi ta nghe thấy tiếng Lục Tướng giận dữ vang lên sau lưng:
"Thẩm Minh Chúc ở đâu?"
Ta đang nằm trong lòng Tạ Vô Dạng.
Nhìn từ phía sau, Lục Tướng không nhận ra ta.
Trong trí nhớ của hắn, Thẩm Minh Chúc là một người vợ hiền thục, đầu cài trâm gỗ, mặc áo vải thô, cư xử đoan trang, đúng mực.
Nhưng người trước mắt hắn lúc này lại vấn tóc cài trâm ngọc, mặc váy thêu kim tuyến, còn đang nghịch ngợm cùng Tạ Vô Dạng trong thư phòng.
Trên mặt Tạ Vô Dạng thậm chí còn dính son môi của ta.
Có điểm nào giống với Thẩm Minh Chúc ngày xưa?