Phần diễn của Việt Từ không nhiều lắm, rất nhanh đã đóng máy. Đạo diễn Quý nhìn anh với biểu tình phức tạp, trong đó nổi lên vài phần chột dạ, nếu không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, dựa vào kỹ năng xuất sắc đó, đối phương tuyệt đối sẽ không có khả năng hạ mình đến làm trợ diễn cho Lô Khê.

Mặc dù thực lực Lô Khê cũng đủ diễn chính, nhưng quảng cáo lần này có thể thành công xuất sắc, một nửa phải quy công Việt Từ.

Ông đi lên trước, nghiêm túc chân thành nói cảm tạ, đồng thời cảm khái: “Tôi thật không ngờ được cậu sẽ nhận lời mời, dù sao lấy vị thế đã có của cậu thì đúng là quá mức ủy khuất. Việc cậu có thể đồng ý nằm ngoài dự kiến của tôi.”

Việt Từ cười bình đạm, trở tay nắm đối phương, chỉ nói: “Không có gì là ủy hay không ủy khuất, đây là một phần công việc, chúng ta đôi bên hợp tác cùng có lợi, không phải nghĩa vụ lao động gì.”

Đạo diễn Quý sửng sốt, nhớ tới khi ký hợp đồng đối phương yêu cầu “Thanh toán luôn”, buột miệng thốt lên: “Cậu rất thiếu tiền?”

Lời chưa dứt đã nhận ra mình đường đột.

“Tôi rất thiếu tiền.” Việt Từ lại hết sức thản nhiên: “Dạo này mải sửa sang lại căn hộ, cần gấp một số tiền để xoay sở.”

Ansel đang lười biếng nháy mắt ngồi dậy, nói không cần nghĩ: “Đợt trước tôi vừa trang hoàng nhà mới, có thể hỗ trợ liên hệ nhà thiết kế nội thất có thẩm mỹ cao, ngoài ra các việc nhỏ như mua đồ dùng trong nhà, sắp xếp đội thi công cũng có thể giao cho tôi làm.”

Lô Khê khoanh tay đứng dựa vách tường, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng xum xoe của anh ta, mở miệng trào phúng: “Tôi có thể sắp xếp đội thiết kế thi công chuyên nghiệp làm, không cần loại gà mờ có vấn đề về thẩm mỹ như anh đến cho thêm phiền.”

Ansel cười lạnh, mỉa mai đáp: “Là cái đội đã thiết kế cho Phó gia thành phong cách “tính lãnh đạm” đó sao?”

Bị chọc trúng chân đau, sắc mặt Lô Khê tức khắc trở nên khó coi, phun độc không thèm nể tình: “Cũng còn hơn phong cách hiếu thắng chẳng khác nào cổng lớn ở nông thôn của Quản gia.”

Việt Từ bất đắc dĩ nhìn bọn họ càng cãi nhau càng ấu trĩ, cắt ngang nhẹ bẫng: “Được rồi, tôi sẽ tự chuẩn bị việc thiết kế sửa sang, lúc đó nếu có vấn đề gì thì sẽ nhờ hai người giúp đỡ, thế nào?”

Sắc mặt Lô Khê tỏ ra khá hơn, tự nhận mình là kẻ chiến thắng đối đầu con chó ngu xuẩn, miễn cưỡng chấp nhận biện pháp của Việt Từ, khẽ nhếch cằm: “Tôi nói rồi, cứ tùy tiện cà thẻ, sau này có việc tôi sẽ giải quyết thay cậu, có biết không?”

Ansel cũng không phản đối ý nguyện của Việt Từ, làm lơ khiêu khích của Lô Khê, nói với vẻ lười biếng: “Tôi có chụp hai bức ảnh phong cảnh, hôm nào đưa đến tặng cậu làm đồ trang trí.”

Anh nói nghe nhẹ nhàng, nhưng ai mà chẳng biết nhiếp ảnh gia đỉnh cao Ansel tùy tay chụp cái ảnh cũng có thể đoạt giải, chứ đừng nói đến tác phẩm tặng người khác, đó chắc chắn là tinh hoa nghệ thuật cực kỳ có giá trị.

Việt Từ ai đến cũng không cự tuyệt, biếu gì thu hết, biểu tình bao dung chiều chuộng như đang nhìn hai tình nhân tranh giành tình cảm.

Đạo diễn Quý líu lưỡi, thủ đoạn này… không thể không phục.

….

Nhưng mà cuộc sống trêu chó ghẹo mèo tốt đẹp của Việt Từ cũng không kéo dài được lâu. Trưa hôm đó, người đại diện Tư Minh Tu đích thân lái xe đến đoàn phim đón anh, tốc độ sấm rền gió cuốn.

Người đàn ông mặc một bộ tây trang hoàn chỉnh, khuy áo luôn luôn được cài đến tận nút trên cùng, nét mặt anh tuấn, giống khối băng không có độ ấm, giọng nói lạnh lẽo rất có chất riêng, lời lẽ ngắn gọn có lực: “Lên xe.”

Việt Từ cũng không thèm để ý thái độ lãnh đạm của anh ta, lập tức ngồi lên ghế phụ, chờ anh ta chủ động mở miệng.

“Quảng cáo quay không tồi.” Tư Minh Tu nói vẫn đơn giản như trước, nhưng Việt Từ không hề nghi ngờ rằng nếu đổi thành nguyên thân nghe được câu nói này thì chắc chắn sẽ cảm động phát khóc.

Dù gì thì vị này cũng có tiếng là Diêm Vương mặt lạnh, người đại diện vàng của Công ty Giải trí Hoa Thanh, được xưng tụng là cỗ máy tạo ngôi sao, nhận được một câu khen tặng của anh ta quả thật còn khó hơn lên trời.

Nhưng Việt Từ người đã trải qua vô số khen ngợi, đi đến ngày hôm nay không biết đã dẫm qua bao nhiêu chiếc cup, lúc này chỉ lười biếng dựa vào ghế, “ừ” một tiếng ngắn ngủi, xem như có đáp lại.

Tư Minh Tu nhìn gương mặt thờ ơ của anh tìm tòi nghiên cứu, lại có loại cảm giác không cân nhắc được, anh kéo kéo khóe miệng, ung dung nói: “Những chuyện cũ cậu gây ra có thể bỏ qua, nhưng đây sẽ là cơ hội cuối cùng. Việt Từ, tôi không định sẽ tiếp tục thu dọn rắc rối cho cậu, hiểu chưa?”

Việt Từ đột nhiên mở mắt, đôi mắt hoa đào không chút do dự đón nhận ánh mắt lạnh băng của anh, nói với ngữ điệu bình thản lại không cho phép nghi ngờ: “Giúp nghệ sĩ giải quyết rắc rối là nghĩa vụ của người đại diện, nếu không làm thì còn cần anh để làm gì?”

Không ngờ thái độ anh cứng rắn như vậy, trong mắt Tư Minh Tu hiện lên một tia kinh ngạc, rồi lại ẩn đi ngay sau đó.

Việt Từ như thế, so với người vừa thuận theo vừa không an phận, lại còn một lòng đụng chuyện này chuyện nọ, muốn kéo cũng không kéo lại được, thật cứ như hai người khác nhau. Chẳng lẽ một tháng thời gian ngắn ngủi thật sự có thể làm người ta thay đổi lớn như vậy?

Ánh mắt anh sắc bén, “À” một tiếng lạnh lẽo rồi nói: “Muốn tôi giúp cậu giải quyết rắc rối còn phải xem cậu có đủ tư cách hay không.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Tư Minh Tu từ đầu đến cuối đều không thấy thay đổi, Việt Từ lại đột nhiên sinh chút hứng thú, hơi câu khóe môi, rất muốn xem sau khi đối phương dỡ xuống lớp ngụy trang lãnh khốc này thì sẽ là vẻ mỹ lệ kinh tâm động phách đến nhường nào.

“Hãng phim DK hiện đang đầu tư một bộ phim võ hiệp lớn, trong đó vai nam thứ khá giống với vai Tần Tố Ngôn cậu đã đóng, kịch bản ở trong ngăn đựng đồ, cậu có thể tự lấy xem.”

Nói xong, Tư Minh Tu đột nhiên quay đầu, đôi mắt đen mang theo cảm xúc không nắm rõ được, khóe miệng hơi gợi lên độ cung khó hiểu, không phải cười lạnh như thường thấy mà thật sự là một nụ cười bình đạm, anh nói:

“Nắm được nhân vật này, cậu mới có tư cách gọi nhịp với tôi.”

Việt Từ lật kịch bản, xem một chút đã hiểu rõ anh ta dụng tâm lương khổ, đây thực sự là một nhân vật ổn thỏa nhất thời điểm này, vừa rửa sạch tiếng xấu diễn xuất kém của anh, vừa có thể giúp anh dựa vào đó nhanh chóng thu hút fans, vãn hồi thế cục suy sút.

Nghĩ như vậy, anh chưa kịp nói chuyện, điện thoại của Tư Minh Tu đã vang lên. Sau khi người đàn ông bắt máy thì lông mày nhăn lại, sắc mặt tức khắc trở nên đông lạnh:

“Không thích hợp? Được rồi, tôi đã biết.”

Cúp điện thoại, gương mặt lãnh đạm của anh ta hiện ra nét châm biếm hiếm thấy, dưới đáy mắt lại quấy lên bão tố: “Đoàn phim vừa gọi điện thoại tới nói cậu không thích hợp diễn vai nam thứ, hủy bỏ buổi thử vai. Xem ra Phó Tấn vẫn không chịu buông tha cậu.”

Việt Từ nhướng mày không chút nào ngoài ý muốn, không có nửa phần kinh hoảng: “Mới như vậy đã mất kiên nhẫn.”

Tư Minh Tu giương mắt nhìn anh, lạnh giọng hỏi: “Cậu rốt cuộc đã làm gì với gã, khiến gã cắn cậu không chịu nhả như chó điên, tựa hồ cậu không chết thì gã chắc chắn sẽ không bỏ qua vậy.”

Làm gì?

Nhớ tới những chuyện ngu xuẩn nguyên thân đã làm, Việt Từ “chậc” một tiếng, nói: “Chắc là uy hiếp đến điểm yếu của gã, làm gã cảm nhận thấy nguy cơ.”

Tư Minh Tu lộ vẻ kinh ngạc, chẳng cần nói thẳng cũng có thể hiểu ý tứ của anh ta: cậu mà cũng có bản lĩnh này sao?

Có, Việt Từ nghĩ thầm, trực giác của nguyên thân giống như dã thú, đúng là đã tìm ra người trong lòng Phó Tấn.

Nhưng bây giờ đã không còn ai chú ý vấn đề này, bởi vì chỉ trong nửa khắc, một lượng tin nhắn không đếm nổi từ bốn phương tám hướng đổ về, oanh tạc di động của hai người.

“Tiểu sinh Việt Từ đang nổi bị tuôn ảnh nóng, ngọt ngào ôm hôn người tình đồng tính”

“Tiểu thịt tươi nổi tiếng nhờ quy tắc ngầm, kim chủ lại là đàn ông, có hình ảnh chứng thực”

Khác với lời đồn bóng gió trước kia, lần này dưới đầu đề các báo trực tiếp đăng một tấm ảnh chụp, thanh niên trong ảnh đầy thâm tình, ngửa đầu hôn môi một người chỉ thấy sườn mặt, thần thái hèn mọn hạ thấp như đứng dưới bụi rậm.

Riêng người còn lại trong ảnh đã bị che mờ, nhưng hình thể cao lớn cùng kiểu dáng quần áo đủ để chứng minh đó rõ ràng là một người đàn ông.

Nhìn hiệu ứng che mờ trên bức ảnh, Việt Từ cười nhạo một tiếng, không ngoài ý muốn: “Là Phó Tấn.”

Cũng ngay lúc đó, Tư Minh Tu đóng lại di động, sắc mặt ngưng trọng: “Vừa có tin tức từ “Ta Là Diễn Viên”, kỳ chương trình vốn định phát sóng vào chủ nhật này đã bị hoãn lại vô thời hạn, bởi vì Phó Tấn đích thân ra lệnh: phải cắt ghép biên tập tất cả phân đoạn diễn của cậu, chế ra cảnh cậu diễn xuất hỗn loạn bị Lô Khê đánh không ngóc đầu dậy được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play