Phương Trung Quy vươn tay, giúp Việt Từ sửa sang lại quần áo bị Lô Khê làm loạn. Anh nhìn ý cười lười nhác trên môi thanh niên, mắt phượng khẽ nhúc nhích, dùng thanh âm mát lạnh hỏi: “Thích Tam gia thật ư?”
Thích ư?
Việt Từ nghĩ nghĩ, gật đầu: “Rất thú vị, tạm thời rất thích.” Về phần thích bao lâu thì không thể nói chắc.
Phó Tấn bị câu trả lời tùy tiện này chấn đến cứng họng, con m* nó cậu còn thật dám nói?!
Gã nhìn về phía Phương Trung Quy, hòng tìm ra một tia thất vọng hoặc phẫn nộ từ trên mặt đối phương, nhưng không, cái gì cũng không có. Người bạn tốt cao ngạo đạm mạc của gã, cậu công tử luôn tỏ vẻ cấm dục, xa cách nhà họ Phương, cứ bình đạm nghe cậu ta nói chuyện như thế, không hề cảm thấy người mình luôn bảo vệ bằng mọi cách lại hoa tâm phong lưu, còn tra rất thẳng thắn vô tư, đối với mình sẽ là sự nhục nhã như thế nào.
Phương Trung Quy nhìn Việt Từ thật sâu, ngón tay dài mảnh khảnh vuốt lên các nếp uốn trên quần áo thanh niên, anh rũ mắt, nói bình thản: “Được, vậy cứ chơi thoải mái đi, hết thảy đã có tôi rồi.”
“Phương Trung Quy, cậu có biết mình đang nói gì không!” Phó Tấn lộ vẻ không thể tin, lần đầu tiên hô tên đầy đủ: “Cậu điên rồi à, cậu ta trêu vào Tam gia cậu còn che chở, cậu bảo… cậu bảo vệ được à. Đừng nói là cậu, kể cả toàn bộ Phương gia cũng không phải đối thủ của Tam gia, cậu dựa vào cái gì!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT