Nụ hôn đổ xuống rào rạt.
Phó Bồi Uyên giam người trong ngực, dùng tay ôm má thanh niên bắt anh ngửa lên, vẻ mặt Việt Từ từ đầu đến cuối đều không biến hóa, dù bị kiềm kẹp cưỡng chế cũng không thất thố, nụ cười trong mắt sáng như sao. Hắn không thèm cố kỵ điều gì, cúi người, dán mạnh môi mình xuống, nếu nói là hôn không bằng nói là chiếm lấy, thô lỗ bá đạo mút cánh môi Việt Từ, hàm răng gặm đi gặm lại trên môi người ta như muốn ăn thịt, động tác hung ác hận không thể hủy diệt người này rồi cho vào bụng.
Ưm….
Việt Từ phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ từ trong cổ họng, động tác người đàn ông trúc trắc lại ngang ngươc, hoàn toàn tương phản với vẻ bề ngoài lãnh đạm khắc chế của hắn, môi anh bị gặm đau tê dại, đối phương lại cứ tiếp tục không biết mệt mỏi. Đối mặt với sự xâm chiếm như thế, ngoài bất đắc dĩ, anh chỉ cảm thấy hơi buồn cười, thôi được rồi, không so đo với lão xử nam hoàn toàn không kinh nghiệm.
Anh tránh khỏi kiềm cặp, lấy tay ôm vòng eo đối phương, bắt đầu đáp lại một cách thong thả, dịu dàng. Đầu lưỡi thò ra chạm vào môi người kia, đúng như đoán trước, thân thể Phó Bồi Uyên chợt cứng đờ, anh thầm mỉm cười, tiếp tục đưa lưỡi thăm dò sâu vào trong, cạy mở hàm răng đang đơ ra, trêu đùa đầu lưỡi mẫn cảm của đối phương.
Kết thúc nụ hôn, Việt Từ tách khỏi miệng Phó Bồi Uyên, lại mổ một chút lên môi hắn, nói với bảy phần cưng chiều ba phần bất đắc dĩ: “Đây mới là hôn môi, biết chưa?”
Cái loại động tác hung ác của Phó Bồi Uyên chỉ có thể gọi là cắn tới cắn lui.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play