Bà thím nghẹn họng: “Đương nhiên cần thuốc hạ sốt rồi! Miệng vết thương của nó bị nhiễm trùng đang lên cơn sốt, cũng cần chống viêm.”

Nguyễn Ngưng dù bận tối mắt mắt mà vẫn thong dong nhìn bà ta: “Để Hội trưởng Ngô của các người động não một chút, hôm nay đừng nói đến việc bà khóc ở đây, cho dù bà thật sự chết ở trong hành lang này, điều tôi có thể làm giúp chỉ là thủy táng bà mà thôi.”

“Muốn có thuốc và bác sĩ sao? Không có cửa đâu.”

Bà thím hít một hơi thật sâu, biết mình không lấy được thuốc hạ sốt.

Mắt của bà ta đảo láo liên, đột nhiên đổi giọng: “Vậy được thôi, tôi biết cô có khúc mắc với Hội trường Ngô, tôi cũng bị anh ta ép buộc, nên cô cứ đưa cho tôi thuốc của con trai tôi.”

“Tôi chỉ cần băng gạc và thuốc cầm máu.”

Nguyễn Ngưng: “Xin lỗi, tôi cũng không có.”

Bà thím cứng người, lại bắt đầu gào khóc: “Đứa con trai đáng thương của tôi! Sau này còn một mình tôi thì phải làm sao đây? Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, tôi thà chết còn hơn.”

Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan nhìn nhau, sau đó cùng quay về nhà.

Bà thím đứng bên ngoài lập tức la hét: “Các người đừng đi! Các người đừng hòng chạy!”

Bà ta đập cửa thoát hiểm ầm ầm, nhưng cả hai nhà lại không hề có phản ứng gì, bà thím nghĩ đi nghĩ lại bắt đầu ngồi xuống đất khóc lóc lăn lộn, gào thét hơn nửa tiếng.

Nhưng không một ai để ý đến bà ta cả.

Cuối cùng thực sự không còn cách nào, bà ta lau mặt sạch sẽ, nhưng không dám đi lên lầu, vì thế dứt khoát ngủ trên sàn nhà.

Buổi chiều, Nguyễn Ngưng khẽ hé cửa ra, phát hiện bà thím vẫn còn nằm ngủ dưới đất, chắc chắn người này không phải mẹ ruột, nếu không thì bà ta đã không yên tâm mà đi lên lầu kiểm tra tình hình của con trai mình.

Nghĩ một lát, Nguyễn Ngưng cố ý lắc lắc chùm chìa khóa trong tay khiến nó phát ra âm thanh, cất tiếng: “Dậy đi, chúng ta nói chuyện được không?”

Chắc chắn bà thím kia sẽ không ngủ, làm sao có thể ngủ say trên sàn nhà lạnh lẽo được chứ! Chỉ là bà ta đã gào thét khản cả cổ, cần nghỉ ngơi dưỡng sức mà thôi.

Nghe thấy Nguyễn Ngưng chào bà ta, bà thím lập tức ngồi bật dậy, nhìn cô với ánh mắt dò xét: “Cô muốn làm gì?”

“Chỉ muốn nói chuyện.” Nguyễn Ngưng nói: “Dù sao bây giờ mọi người cũng chán rồi.”

Bà thím liếc nhìn về phía tầng mười hai, chắc chắn rằng không có người đứng quan sát từ trên cao.

Nguyễn Ngưng hỏi: “Bà và Lâm Tử Ngôn mà bà nói rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Tôi là mẹ nó.” Bà thím nói.

Nguyễn Ngưng: “Chúng ta vẫn nên mở cửa sổ ra nói chuyện thẳng thắn, nói không chừng tôi còn có thể giúp bà tìm được con đường sống.”

Bà thím trợn mắt: “Tôi là bảo mẫu của nhà cậu ấy, tên là Văn Mai, khi trời mưa to chỉ có tôi và cậu ấy ở trong biệt thự, sau này chúng tôi cùng nhau trốn đến đây.”

“Ban đầu chúng tôi đi đến đây chung với ông Tần, con người của ông ta khá tốt, nhưng Lâm Tử Ngôn không tin tưởng ông ta, sau này lại đứng về phe Ngô Tấn kia.”

Văn Mai thở dài: “Thực ra Tiểu Lâm cũng không phải người xấu, chỉ là cậu ấy cảm thấy bây giờ chỉ có vũ lực mới có thể tiếp tục sống.”

“Cậu ấy cướp được đồ nào còn để lại cho tôi một ít, nói tôi chỉ cần ở trên tầng giúp cậu ấy trông chừng những đồ còn thừa là được rồi.”

Nguyễn Ngưng hiểu rõ: “Cho nên bây giờ bà mới không dám lên lầu, bởi vì Lâm Tử Ngôn lành ít dữ nhiều, bà quay về chắc chắn sẽ không có đường sống.”

Văn Mai không nói lời nào.

Nguyễn Ngưng: “Là Ngô Tấn bảo bà xuống dưới?”

Văn Mai không trả lời ngay lập tức, mà lại nhìn lên lầu thêm một lần nữa, sau đó mới tiến đến trước cửa thoát hiểm nhỏ giọng nói: “Phải.”

“Bây giờ anh ta như thế nào rồi?”

“Sốt rất nặng, còn ho nữa, cậu ta luôn ở một mình trong phòng, đồ ăn đều được giấu ở bên trong, bình thường chúng tôi không được phép đi vào.”

Nguyễn Ngưng: “Từ khi Lâm Tử Ngôn bị thương, bà đã một ngày không ăn gì rồi, có muốn ăn bánh quy không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play