Cửa kính đã bị cô bắn vỡ, Nguyễn Ngưng đề phòng bước tới cửa, thấy trên đất có vài vết máu.
Không biết là của ai để lại.
Nguyễn Ngưng thật sự hy vọng có máu của Ngô Tấn trong đó.
“Hệ thống, thế nào rồi, có phá vỡ phòng ngự không?”
Hệ thống vui vẻ nói: “Chúc mừng ký chủ, bắn trúng bả vai, nhưng chỉ là sượt ngang qua vai thôi, bị trầy một chút.”
“Biết vậy đã dùng súng rồi.” Nguyễn Ngưng bóp cổ tay.
Hệ thống nói: “Lựa chọn của ký chủ vẫn rất chính xác, lỡ dùng súng mà súng tự nổ thì sao? Có thể làm anh ta bị thương chứng tỏ giá trị sinh mệnh của anh ta đang giảm xuống.”
Nguyễn Ngưng cười ha hả.
“Nhưng Ngô Tấn rất thông minh, anh ta mang mũi tên kia đi rồi, có lẽ là muốn giảm bớt vũ khí của ngài.”
Nguyễn Ngưng thờ ơ: “Cứ để anh ta nhặt, ta còn nhiều lắm!”
Hệ thống cười hì hì.
Lúc này Nguyễn Ngưng nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa, cô quay đầu lại thấy là Trình Quý Khoan, cô vô thức hỏi: “Quý Lịch thế nào rồi?”
Trình Quý Khoan một tay cầm súng, một tay buông thõng: “Bác sĩ Chu đang quan sát, tôi không nghe thấy tiếng động nào nên mới đi ra, cảm ơn cô đã giúp chúng tôi cản Ngô Tấn lại.”
Nguyễn Ngưng cũng không thể nói bản thân đang làm nhiệm vụ, chỉ khụ một tiếng, nói: “Không có gì, không phải chúng ta hợp tác sao? Hơn nữa tôi và Quý Lịch còn là bạn tốt của nhau.”
Trình Quý Khoan im lặng hai giây: “Sáng mai tôi sẽ nói cho cô biết tình hình của con bé, từ giờ đến sáng để tôi canh cho, cô nghỉ ngơi trước đi.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ lại cảm thấy cũng đúng nên gật đầu, nói: “Được, ngày mai để tôi canh.”
Chín giờ sáng hôm sau, Nguyễn Ngưng tỉnh dậy với tinh thần thoải mái dễ chịu.
Tuy tối hôm qua bận rộn tới nửa đêm, nhưng hôm nay tâm trạng và trạng thái của cô không tệ, Nguyễn Ngưng vui vẻ đi rửa mặt, sau đó dọn dẹp đồ trong không gian tủ lạnh rồi mới đi ra ngoài.
Trình Quý Khoan dời ghế ra bên ngoài, anh dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng động, anh mở mắt ra, hai mắt toàn là tơ máu.
Nguyễn Ngưng: “Quý Lịch thế nào rồi?”
Trình Quý Khoan đứng dậy lui về phía cửa nhà mình: “Tạm thời con bé đã hạ sốt, nhưng bác sĩ Chu nói cần phải quan sát thêm, bà ấy sẽ ở nhà tôi bảy ngày để xác định bệnh này có truyền nhiễm hay không.”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi thấy Ngô Tấn chạy loạn khắp nơi, nếu thật sự là bệnh truyền nhiễm thì cũng không thể ngăn chặn được.”
Trình Quý Khoan lắc đầu: “Tốt hơn hết là phải cẩn thận, đặc biệt là nội bộ chúng ta phải chú ý, không thể để tất cả đều ngã xuống hết được.”
Nguyễn Ngưng: “Ừ. Vậy anh về ngủ đi, có tôi ở đây, không sao đâu.”
Trình Quý Khoan nhắm mắt lại: “Làm phiền cô rồi.”
Nguyễn Ngưng nhướng mày, thầm nghĩ người đàn ông này quá khách sáo, đúng là nhàm chán như những gì em gái anh nói.
“Không sao, cũng không làm tôi bị lỡ việc.”
Trình Quý Khoan gật đầu, để ghế lại còn mình thì quay vào nhà.
Xem tình hình này có lẽ anh định đêm nay tiếp tục ra gác đêm.
Nguyễn Ngưng không thể ở bên ngoài canh gác như anh nên cô quay vào nhà, suy nghĩ một chút, quyết định hôm nay sẽ làm một chuyện gì đó vui vẻ.
Trước khi trời đổ mưa, cô đã thu gom được rất nhiều bưu kiện nhưng vẫn chưa mở nó ra.
Nguyễn Ngưng trải một lớp đệm mềm ra giữa phòng khách, sau đó khoanh chân ngồi xuống, rồi bóc ngẫu nhiên một gói hàng chuyển phát nhanh ở trong không gian ra.
Trên hộp ghi Giấy Vinda.
Không cần phải bóc cái này ra, Nguyễn Ngưng trực tiếp đặt nó vào khu vực chứa đồ dùng sinh hoạt.
Chiếc hộp ngẫu nhiên thứ hai được lấy ra cũng không lớn lắm, trong bàn tay phải trống trơn của Nguyễn Ngưng đột nhiên nhiều thêm một con dao, cô dùng nó để cắt băng dính ra.
Lật bìa giấy lên, bên trong có khoảng chục quả lựu to hạt mềm được xếp gọn gàng, lớp vỏ ngoài đỏ rực đầy hấp dẫn.
Cô không có trữ cái này, tốt quá đi!
Hộp tiếp theo chứa các loại gia vị, bánh quy và đồ ăn nhẹ, cùng một thùng dầu ăn, có vẻ như là mua hết trong một lần.
Mấy món đồ trong hộp thứ tư đều là đồ tốt.
Nguyên một hộp thức ăn cho chó cao cấp nhưng đáng “chó độc thân” không được ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT