Anh vừa dứt lời, những hạt mưa đã rơi xuống đất.
Ba người ba chân bốn cẳng vội vàng đem năm bao gạo còn lại tới trước hành lang, sau đó Trình Kỷ Khoan dẫn đầu chuyển số gạo cuối cùng ra đến trước cửa căn hộ 1802.
Lúc này, mưa lớn đã trút xuống, bầu trời như bị thủng một lỗ, nước ào ào trút xuống.
Trình Quý Khoan bất chấp gió mưa, đóng hết cửa sổ ở hành lang, quần áo đều ướt đẫm, vội vàng quay người nói với Nguyễn Ngưng: "Cô mau về nhà đóng hết cửa lại đi, cơn mưa này rất kỳ lạ."
"Được, hai người cũng nhanh vào nhà đi." Nguyễn Ngưng gật đầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trước khi ra ngoài cô đã đóng hết cửa sổ lại rồi nên không bị mưa tạt vào, Nguyễn Ngưng khóa trái ba lớp cửa lại, sau đó đi đến trước cửa sổ trong phòng khách.
Bên ngoài mưa to như trút nước.
Nguyễn Ngưng chưa từng nhìn thấy cơn mưa nào to như vậy, giống như cả trời đất đều bị ngập trong nước, trước mắt chỉ toàn là màn mưa trắng xóa.
Đột nhiên, bầu trời "ầm" một tiếng, sấm sét vang lên.
Nguyễn Ngưng bị dọa cho nhảy dựng, hai mắt mở lớn, thật sự cảm thấy rất đáng sợ.
Cơn mưa này quá lớn.
Bởi vì đã đọc qua tiểu thuyết nên cô biết đây là mưa to trong tận thế, nhưng cảm giác khi đọc và khi tận mắt chứng kiến lại không giống nhau, lúc ấy khi đọc sách cô chỉ cảm thấy ngạc nhiên với tình tiết này, còn bây giờ cô càng cảm thấy kính sợ thiên nhiên hơn.
Cô thật sự có thể sống sót trong tận thế sao?
Nguyễn Ngưng hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, những cảm xúc tiêu cực này không có tác dụng trong tương lai cả, cô vẫn cần ổn định tâm lý.
Rời khỏi cửa sổ, cô đi vào bếp lấy thịt bò hầm, cà rốt xào, mực cay và rau củ ra hâm nóng.
Bận rộn hai ngày liền, thu thập được nhiều vật tư như vậy, Nguyễn Ngưng cảm thấy phải tự thưởng cho mình một chút, cô lấp đầy bụng và uống thêm một ly trà sữa.
Cơm nước xong xuôi, cô nghỉ ngơi nửa tiếng rồi đi tắm, sau đó lấy một chùm nho ra, vừa ăn vừa đọc [Tôi ở tận thế dựa vào con đàn cháu đống cứu toàn gia tộc].
Trước đó Nguyễn Ngưng đã đọc sơ lược quyển sách này một lần, có rất nhiều chi tiết mà cô không chú ý tới, dù sao bây giờ cũng không thể ra ngoài, cô bắt đầu xem lại từ đầu.
Mới đọc được một lúc cô đã ngủ say.
Lúc cô tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Bởi vì ngủ quá lâu nên Nguyễn Ngưng cảm thấy đầu có hơi đau, cô đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện những nơi ở xung quanh đã bị ngập gần hết.
Dựa theo độ cao địa hình nơi bọn họ sống, có thể tầng hai và tầng ba của những nơi khác đã bị ngập.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, đi vào căn phòng ngủ ở hướng Đông, cất hết giường, tủ và những đồ đạc khác vào trong không gian.
Hai ngày nay sẽ không thể ra ngoài, nhưng cũng không thể ở nhà ăn rồi ngủ mãi, Nguyễn Ngưng quyết định sửa một căn phòng thành phòng tập thể dục, và đưa việc rèn luyện thể chất và huấn luyện vũ khí vào lịch trình của mình.
Đầu tiên cô trải thảm cách âm lên sàn nhà, sau đó lấy bia bắn tên ra và lắp đặt theo hướng dẫn.
Lấy luôn cả cung recurved ra.
Căn phòng này khá lớn, như thế nhìn vẫn còn hơi trống, Nguyễn Ngưng bày thêm vòng hula, nhảy dây, kìm bóp tay.
Thật ra cô còn mua cả máy đạp xe thể dục phát điện, nói trắng ra là một chiếc xe đạp được cải tiến, chỉ cần đạp, đạp rồi lại đạp là cô vừa có thể hoàn thành bài tập vừa tạo ra điện.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT