Nhưng vẻ mặt Ân Gia Nhu vẫn lạnh nhạt, từ trên cao nhìn xuống nói: “Trong không gian của anh ngoài thức ăn còn có thứ gì khác không?”
Cả người Sở Định Phong cứng ngắc.
Ân Gia Nhu thầm vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn không cảm xúc: “Anh đã trữ thức ăn trước, chắc cũng sẽ trữ một ít thứ khác.”
“Trước đây tôi không nghĩ tới, bây giờ anh giao mấy thứ kia ra đi.”
Sở Định Phong lắc đầu.
Ân Gia Nhu: “Lắc đầu là có ý gì, không muốn giao ra?”
Nói xong cô ta cầm con dao ở trên bàn lên: “Lần trước là đường con cái của anh, lần này không biết phải chặt cái gì mới tốt, hay là móc hai mắt của anh?”
Ý hận trong mắt Sở Định Phong càng mãnh liệt hơn, Lệ Lệ ở bên cạnh dứt khoát tát cho hắn một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn, không cho phép nhìn chỉ huy căn cứ của chúng ta như vậy.”
Ân Gia Nhu không có biểu tình gì, cũng không ngăn Lệ Lệ lại.
Sở Định Phong bày ra vẻ mặt khuất phục.
Ân Gia Nhu nói: “Trong không còn cái gì, có thể phát điện không? Đồ điện? Xe?”
Mặc dù thứ cô muốn là một phương tiện di chuyển, nhưng Ân Gia Nhu không trực tiếp nói ra mục đích của mình, giọng điệu vẫn chậm rãi: “Những thứ này có giá hơn nhãn cầu của anh à?”
Sở Định Phong lấy một cái máy phát hiện diesel ở trong không gian ra.
Ân Gia Nhu hài lòng cười: “Dầu mazut đâu?”
Sau khi hắn lấy dầu mazut ra, mọi người xung quanh đều vui mừng, Ân Gia Nhu mở miệng nói: “Nếu anh đã chịu lấy đồ ra thì tiếp sau chắc không cần tôi từng bước bức ép anh đúng không?”
“Bản thân phải thông minh một chút.”
Sở Định Phong nhanh chóng lấy một bộ dụng cụ bằng điện ở trong không gian ra, trong đó còn có cả giường.
Trước ngày tận thế những thứ này chỉ là vật dụng thông dụng, bây giờ lại nhìn rất xa lạ, các cô gái trong lều đều vui mừng, mọi người cũng vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng Ân Gia Nhu cũng hỏi: “Chỉ có mấy cái này? Xe đâu?”
Sở Định Phong ừ a a.
Ân Gia Nhu đoán ý của hắn là không gian quá nhỏ nên cô ta ra hiệu cho Sở Định Phong đặt những thứ khác vào không gian trước, sau đó mới lấy xe ra.
Chỉ có một chiếc xe tải nhỏ bình thường và hai cái xe máy.
Nguyễn Ngưng biết Sở Định Phong không chỉ có chừng này, hắn mua rất nhiều ô tô với giá không đồng, ngoài xe tải và xe thương vụ, hắn còn sưu tập rất nhiều xe thể thao, dù sao hắn cũng có rất nhiều không gian để nhét chúng.
Nhưng đối với căn cứ Huyết Sắc, chiếc xe tải nhỏ thực sự hữu ích.
Lệ Lệ vui ra mặt: “Tốt quá rồi, có cái này chúng ta có thể đến Tân Hy Vọng đổi quần áo về.”
Sở Định Phong nghe được lời này, sắc mặt hơi rung động.
Hắn từng nghe Trình Nghĩa Lãng nhắc đến Tân Hy Vọng, là một căn cứ được thành lập ở thành phố Tân Bắc của bọn họ, trong đó còn có quân đội và cơ quan chính phủ trước thảm họa xảy ra.
Một nơi như vậy có luật lệ, có công lý, sẽ không tùy tiện giam giữ và tra tấn người khác.
Nếu gặp được những người đó chắc chắn họ sẽ cứu hắn đúng không?
Hiện tại đối với Sở Định Phong, nơi như vậy chính là thiên đường, là nơi mà hắn muốn trốn đến nhất.
Lúc này, Ân Gia Nhu nói với Lệ Lệ: “Bảo Sở Định Phong cất xe đi, khi nào ra ngoài thì lấy ra, cũng đưa người về trước đi.”
Lệ Lệ đồng ý, rồi áp giải Sở Định Phong đi ra ngoài.
Bởi vì đã giải quyết được chuyện quan trọng nên không khí trong lều không tệ, bọn họ bắt đầu bàn bạc sẽ cử ai đi Tân Hy Vọng.
Chắc chắn Lệ Lệ phải đi, bởi vì cô ấy thông minh nhất, có thể làm người lãnh đạo.
Xe không lớn, nhiều nhất cũng chỉ chở được ba đến bốn người, trong đó một người phải biết lái xe, mà ba người còn lại thì phải thông minh, tốt nhất là phải biết ít võ.
Một căn phòng đầy người chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn ra bốn người để ngày mai theo Lệ Lệ ra ngoài.
Điều này khiến Nguyễn Ngưng đang đầu cơ trục lợi khó xử.
Đợi mọi người trong lều bàn bạc xong xuôi, Nguyễn Ngưng đến trường học của căn cứ Huyết Sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT