Diện tích của căn cứ không lớn nên chẳng bao lâu Nguyễn Ngưng đã tìm được Trịnh Khôn.
Ông ta sống trong một căn lều nhỏ, có khoảng mười người đi cùng, họ chen chúc nhau, gần như không còn chỗ để di chuyển.
Đám người này đang đánh bài.
Trịnh Khôn ngồi ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không còn vầng sáng của chức vụ chỉ huy căn cứ, ngay cả đám vệ sĩ riêng hồi đó cũng không còn tôn trọng ông ta như trước.
Bỗng nhiên, một người đi lại gần ông ta, nói nhỏ: “Chỉ huy, tôi thấy cứ như vậy không phải là cách, cái tên nhóc Việt Minh kia căn bản là không dám động thủ.”
Trịnh Khôn không trả lời.
Người nọ im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Hơn nữa tấn công căn cứ Huyết Sắc cũng không có lợi cho chúng ta, bằng không chúng ta đến Tân Hy Vọng đi, chúng ta còn hai mươi người, đến lúc đó có thể tạo dựng được danh tiếng.”
Trịnh Khôn mở mắt, liếc anh ta một cái: “Cậu chắc chắn hai mươi người có thể gây sóng gió ở Tân Hy Vọng?”
“Chưa tính đến chuyện không gây được sóng gió gì, có khi còn kéo bản thân chết chung.”
Người nọ chán nản: “Chúng tôi làm gì cũng được, chỉ cần có thể ăn no là được.”
“Ăn hết bánh quy nén rồi à?” Trịnh Khôn hỏi lại.
“Không phải, chỉ là sợ hôm nay ăn thì ngày mai lại không có ăn. Đám người Việt Minh đã lấy được một ít khoai tây về trồng, nhưng họ sẽ chia cho chúng ta sao?”
Trịnh Khôn không nói gì.
Nguyễn Ngưng chỉ muốn biết ông ta có ra ngoài hay không, nếu không cô dùng thiết bị tàng hình để giết người trong doanh trại thì có hơi kỳ lạ.
Bên kia, người lên tiếng thấy Trịnh Khôn lại nhắm mắt lại thì hậm hực quay trở lại bàn đánh bài.
Vài người nháy mắt ra hiệu với nhau.
Nguyễn Ngưng cũng nhíu mày, cô phát hiện có bốn người đi ra khỏi lều, nói là cùng nhau đi tiểu.
Nguyễn Ngưng không tin, lập tức đi theo bọn họ.
Quả nhiên, bốn người đi ra ngoài cũng không đi được bao xa, trong đó đã có một người phàn nàn: “Trịnh Khôn điên rồi à, tôi thấy cho dù sau này căn cứ có sụp đổ thì ông ta vẫn không chịu đi Tân Hy Vọng.”
“Ông ta điên rồi, đáng lẽ không nên đuổi theo cái người tên Lệ Lệ đó mới phải.”
“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Bốn người im lặng một lúc.
Một người trong đó nói: “Hay là chúng ta tự mình rời đội, đến cả vợ chồng lúc hoạn loạn còn mỗi người một nơi, huống chi trước đây chúng ta đều là người dưng nước lã.”
“Trịnh Khôn điên rồi, chẳng lẽ còn bắt chúng ta phải chết chung với ông ta?”
Một người khác nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đồng ý, chúng ta đi Tân Hy Vọng.”
“Nhưng...” Có người chần chờ nói: “Nếu chúng ta đã muốn đi, tại sao chúng ta không mang theo một ít lương khô đi đường?”
Câu này có ý là có nên ăn trộm bánh quy nén của Trịnh Khôn không.
Đi bộ từ đây đến Tân Hy Vọng cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Bốn người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, họ đều nhìn thấy những suy nghĩ khác nhau trong mắt đối phương.
Một lát sau, một người nghiến răng nghiến lợi nói: “Những thứ đó đều là do chúng ta liều cả mạng sống để vận chuyển lậu ra khỏi căn cứ Minh Nhật nên chúng ta có quyền lấy một phần.”
“Đúng!”
“Hơn nữa với thế đạo hiện tại còn nói cái gì mà trung thành, tận tâm, những người ngu như thế đã sớm chết từ lâu rồi.”
“Không phải chỉ vì một người phụ nữ mà Trịnh Khôn giết chết Trình Nghĩa Lãng sao? Bây giờ vì Lệ Lệ mà ông ta muốn toàn bộ chúng ta chết chung, chúng ta phải đứng lên phản kháng.”
“Đúng thế.”
“Dù sao tối nay là tôi với anh trực, vừa hay chúng ta có thể phối hợp hành động với nhau.”
Bốn người bàn bạc một hồi, quyết định giải quyết dứt khoát, rời đi để tự vệ.
Thời gian tàng hình của Nguyễn Ngưng sắp hết, cô quyết định đi trước một bước.
Đây là một cơ hội tốt.
Sau khi tùy tiện ăn chút gì đó ở bên ngoài căn cứ, đúng hai giờ đêm Nguyễn Ngưng đi vào trong căn cứ, mà lúc này bốn người bàn chuyện trốn thoát ban ngày cũng đang hành động.
Vẫn là cái lều nhỏ đó.
Bốn người rất cẩn thận, phân chia công việc, hai người phụ trách canh gác, hai người còn lại thì đi trộm bánh quy nén ở trong lều nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT