Điểm này khiến Nguyễn Ngưng không ngờ tới, cô nghĩ nghĩ, hai kẻ này quá nửa là người của Lục Tân Hoa, chẳng qua là không dám thừa nhận thôi, căn cứ không nhận người thì có vẻ là thật, bởi vì hiện tại không có ai giao dịch đồ ăn cùng, căn cứ cũng không có khả năng lại nhận thêm người.

“Căn cứ Hoa Hưng thành lập bao lâu rồi?”

“Mới một tháng nay thôi.”

Nguyễn Ngưng lại hỏi tiếp: “Trịnh Khôn đâu? Ông ta chết rồi sao?”

Người đó lại sợ sệt đáp: “Cái này chúng tôi không biết.”

Nguyễn Ngưng thu dao lại: “Các ngươi đã không phải người căn cứ Minh Nhật, vậy thì mau đi đi, tôi không làm khó các người nữa.”

Hai người mau chóng lôi theo đống phế liệu rời đi.

Nguyễn Ngưng lại đi thêm mười phút nữa, đợi hệ thống xác nhận xung quanh không có ai xong xuôi, liền dùng máy định vị trở về trong nhà di động.

Cô giải thích với cha mẹ một lượt, ba người xuất phát về phía nam thành phố Nam Nguyên.

Nếu hai kẻ đó tới Nam Nguyên thu gom phế liệu, cho thấy căn cứ cách đây không xa, sau khi tới phía Nam thành phố Nam Nguyên, Nguyễn Ngưng rất nhanh phát hiện ra dấu vết của con người.

Theo dấu đoàn người này, Nguyễn Ngưng nhanh chóng tìm thấy căn cứ Hoa Hưng.

Vẫn là hình thức doanh trại như cũ, dù sao hiện tại cũng không có nhà kiên cố cho bọn họ ở, doanh trại cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ chứa được 4-5 nghìn người, xem ra nhân số giảm sút nghiêm trọng, những ngày tháng này họ trôi quá không dễ dàng.

Những kẻ đó khả năng là đói chết, cũng có thể là chết vì nội chiến.

Trong tay Nguyễn Ngưng chỉ còn một thiết bị tàng hình, căn cứ của họ lại không nhận người mới, làm thế nào để trà trộn vào cũng khiến cô phiền não.

Hiện giờ là gần một giờ chiều, Nguyễn Ngưng nghĩ ngợi chút rồi nói với cha mẹ: “Chúng ta trước tìm một chỗ nào đó định cư lại, hai người giúp con dựng lại nhà di động, buổi tối con lại tới xem sao.”

Châu Tố Lan nói: “Sao phải đợi tối mới đi xem, không phải con có thiết bị tàng hình sao?”

Nguyễn Ngưng vẫn chưa nói gì, Châu Tố Lan lấy ra 3 chiếc đưa cho cô: “Này là trước khi đi con đưa cho mẹ, mẹ với cha con đều không dùng tới.”

Nguyễn Ngưng trên mặt không khỏi vui mừng: “Cha mẹ vẫn là chỗ dựa tốt nhất của con!”

“Vậy chúng ta trước tìm chỗ ở lại đã, một lát nữa con lại qua xem.”

Châu Tố Lan mỉm cười gật đầu.

Tìm một nơi ẩn khuất chút, Nguyễn Ngưng đem nhà di động mở ra, cùng cha mẹ cô ăn bữa trưa.

Buổi chiều, cô dùng thiết bị tàng hình tiến vào căn cứ Hoa Hưng.

Tài nguyên thiếu thốn, người dân nơi đâu cũng rơi vào cảnh đói kém bơ phờ, căn cứ Hoa Hưng cũng vậy.

Hiện tại những người trong doanh địa đến sức đánh bài cũng không có, những kẻ còn một chút sức lực thì ra ngoài nhặt phế liệu, những kẻ khác chỉ có thể nằm trong doanh địa chờ chết.

Nguyễn Ngưng rất nhanh tìm thấy một căn lều lớn có người gác bên ngoài, cô đi theo người khác vào bên trong.

Nhìn vào cái là cô thấy Lục Tân Hoa ngay.

Lục Tân Hoa đoạt được thành quả lao động của Trịnh Khôn, đáng tiếc trên mặt ông ta không hề vui vẻ, chỉ có sự chán nản.

Lục Trạch ngồi ở bên cạnh.

Bốn tháng không gặp, Lục Trạch đều đói tới mức gầy đi một vòng, dưới đôi mắt là quầng thâm đậm màu, không còn thấy dáng vẻ của người chủ nhân nữa.

Trong lều còn có bốn người ngồi, có lẽ là thân tín của Lục Tân Hoa.

Căn lều này cũng bày trí theo kiểu phân tách phòng khách và phòng ngủ như cũ, Nguyễn Ngưng đi vào phòng ngủ xem một lượt, không phát hiện ra điều gì bất thường.

Trịnh Khôn chết rồi sao?

Cái này đúng là đáng tiếc thật, Nguyễn Ngưng vốn dĩ còn cho rằng có thể kiếm được một nắm lông cừu, không ngờ Lục Tân Hoa lại xuống tay nhanh như thế.

Bên ngoài năm người đang bàn luận công việc.

Nguyễn Ngưng đơn giản trở ra gian ngoài, ngồi trên chiếc ghế trống tham dự hội nghị.

Một người nói: “Kho của căn cứ chỉ còn tổng cộng sáu trăm năm mươi ký bánh quy nén, khoai tây cũng sớm hết rồi, ngay cả đồ ăn hết hạn sử dụng cũng đã bị ăn hết sạch rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play