Nguyễn Ngưng đoán là đội viễn chinh về sớm hơn cô dự tính, xem ra bọn họ không nghỉ ngơi buổi tối, đi thẳng một mạch trở về.

Ngoài cửa lớn khu căn cứ, tiếng hoan hô càng lúc càng lớn hơn, có thể nghe thấy từng tốp người hò hét bày tỏ tình cảm, âm thanh ấy chẳng giống như đã bị đói nửa tháng nay.

Nếu cô lại ngồi yên một chỗ thì quá kỳ cục, Nguyễn Ngưng nhanh theo nhóm người đi ra xem, cô thấy đoàn người dài dằng dặc từ bên ngoài trở về.

Có khoảng hơn hai mươi nghìn người cõng theo đồ đạc.

Cũng có cả xe quân đội.

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Không khí tại hiện trường thật tưng bừng, mọi người kích động không thôi, không ít người bật khóc và hoan hô vì được cứu rồi.

Nếu như không phải có người ngăn lại, đoán chừng bọn họ sẽ chạy lên ôm hôn đoàn viễn chinh.

Nhìn cảnh tượng như vậy, Nguyễn Ngưng cũng bất giác nở nụ cười.

Không lâu sau, đám người Trình Quý Lịch cũng tới, cô ấy một mực chen chân vào tìm kiếm hình bóng anh trai, trong mắt tràn ngập sự mong đợi.

Nguyễn Ngưng vừa gặp lại cha mẹ mình, nên cô có thể hiểu được cảm xúc này, vì vậy cô không tới làm phiền Trình Quý Lịch, lại nói bên đó đều là quan chức, cô đi qua cũng không phù hợp.

Đoàn đội nhiều người như vậy, muốn tìm ra một người khá là khó khăn.

Kết quả là Trình Quý Lịch chưa tìm ra anh trai mình, thì Tôn Vĩnh Siêu trong đội viễn chinh đã phát hiện ra Nghiêm Nhược Tuyết trước rồi, ánh mắt của anh ta rất vui vẻ, không hề e ngại chạy về phía vợ chưa cưới của mình.

Một lát sau, phía bên đó rộn lên những tiếng reo hò.

Xung quanh Nguyễn Ngưng đều là người ở khu 55, khi nghe thấy một loạt tiếng huýt sáo của các chiến sĩ, cô liền tò mò hỏi thử xem có chuyện gì thế.

Ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Lại qua một lúc sau, cuối cùng cũng có tin tức truyền tới, thì ra trước khi xuất phát Tôn Vĩnh Siêu và Nghiêm Nhược Tuyết đã hứa hẹn với nhau, nếu lần này anh ta có thể bình an mang theo đồ vật trở về, hai người họ sẽ kết hôn.

“Vậy không phải là có đám cưới hay sao?” Người hàng xóm tò mò hỏi.

Vào ngày vui như hôm nay, đây cũng được tính là tin tốt, khơi gợi lên tinh thần hóng chuyện của mọi người.

Có người hàng xóm đi hỏi thăm tin tức về kể: “Không làm đám cưới, chỉ là mấy người trẻ tuổi bọn họ ăn mừng thôi.”

Người kia ủ rũ: “Sao lại không làm đám cưới chứ? Khó khăn lắm mới có chuyện vui, để chúng ta tham gia cùng cho vui một tí thì tốt biết bao. Tính cách Trung tướng Tôn có hơi bá đạo, nhưng cũng là người vì chúng ta vào sinh ra tử, lẽ nào chúng ta lại ghen tị người ta lấy vợ à?”

Một người khác nói: “Chắc là vì không muốn làm to lên thôi. Lại nói có ai phản đối anh ta kết hôn đâu, đều hơn ba mươi tuổi rồi mà.”

Nguyễn Ngưng bên cạnh nghe đến vui vẻ, xen vào hỏi: “Trung tướng Tôn muốn kết hôn thật ạ?”

Người kia nói: “Chuyện thật trăm phần trăm.”

Không ngờ tới hai người kia tu thành chính quả thật, Nguyễn Ngưng phát hiện bản thân đã đánh giá quá thấp năng lực theo đuổi của Tôn Vĩnh Siêu rồi.

Xem chuyện vui đủ rồi, người hàng xóm nói: “Ngày mai có vẻ là sẽ dựa theo điểm cống hiến để phát đồ ăn, mấy người nhớ dậy sớm đó.”

“Dậy sớm gì chứ, căn bản là ngủ không nổi mà.”

Nguyễn Ngưng không có điểm cống hiến nên đi theo mấy người hàng xóm trở về khu 55, tiếp tục đun nước trong nồi.

Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan ước chừng là sắp về tới nơi rồi, Nguyễn Ngưng muốn đun nước nóng để lát nữa về cho họ ngâm chân, giảm bớt mệt mỏi.

Hạn hán đã qua được bảy tháng, bây giờ nguồn nước không còn thiếu hụt như trước, có thể sử dụng nước trước mặt mọi người.

Khoảng sáu, bảy giờ tối, những người làm việc bên ngoài trở về nhà.

Bấy giờ ở cổng căn cứ vẫn đang kiểm tra vật tư, cho nên mọi người cũng biết được đội viễn chinh đã trở về, lúc này lại rộn ràng lên một hồi, thậm chí một người đàn ông còn nhảy một điệu nhảy đường ở trên bàn để bày tỏ sự vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play