Châu Tố Lan: “Đằng sau có trồng khoai tây và khoai lang, nhưng những thứ này ngắn ngày nhất cũng phải ba tháng mới được thu hoạch.”
“Dù là có trồng thêm ít rau xanh rồi nữa cũng không thể đủ cho nhiều người như này. May mắn là hai tháng rồi thời tiết có chút nóng bức, nhưng cũng không xảy ra thiên tai hay thảm họa nhân tạo nào.”
Nguyễn Ngưng phát hiện Châu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong gầy đi rất nhiều, hiển nhiên là vì hòa nhập vào căn cứ, không còn cách nào khác.
Lúc này Châu Tố Lan lại nói: “Con ở trên biển hẳn là biết được khi nào thì đội viễn chinh sẽ về chứ?”
Nguyễn Ngưng nói: “Thật ra thì trên đường về con cũng gặp qua họ, chắc là khoảng hai ngày nữa là về tới.”
Trong mắt Châu Tố Lan hiện lên tia vui mừng: “Vậy thì quá tốt rồi.”
Nguyễn Ngưng: “Lần này bọn họ ra khơi trên ba chiếc tàu chở hàng lớn, nếu tính toán cẩn thận thì hẳn là có thể mang về hai mươi lăm tấn thực phẩm, nhưng mà chắc chắn cũng sẽ hao hụt nhiều.”
“Có thêm đồ hộp mạt thế nữa, hẳn có thể chống đỡ tới lúc khoai lang và khoai tây được thu hoạch.”
“Sau này còn có máy phát điện, con tin là căn cứ rất nhanh sẽ trở lại bình thường.”
Trên mặt Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan dần lộ ra ý cười.
Nguyễn Ngưng thấy quần áo hai người họ đầy bụi bẩn bèn hỏi: “Dạo này cha mẹ đang làm gì vậy, đào than ạ?”
Châu Tố Lan: “Cái đó thì mẹ không dám đi, dù rằng tiền công cao nhưng cũng vất vả lắm, mẹ với cha con chủ yếu là đi giúp người ta xây nhà.”
Nguyễn Ngưng hai mắt sáng lên: “Đang xây nhà rồi sao?”
Nguyễn Thứ Phong gật đầu: “Động đất cũng qua rồi, chắc chắn phải dựng lại khung nhà thôi, chỉ là không có điện nên làm việc không dễ dàng.”
Nguyễn Ngưng nói: “Sắp tới sẽ dễ dàng hơn thôi.”
Nguyễn Ngưng nghĩ nghĩ: “Giờ con cũng trở về rồi, hai ngày nữa chúng ta chuyển ra ngoài nhé?”
Nguyễn Thứ Phong kinh ngạc: “Chuyển đi đâu?”
Châu Tố Lan có chút không nỡ: “Thực ra thì nơi này ăn ở có hơi thiếu thốn, nhưng mà có đầy đủ hơn cũng để làm gì, cha mẹ cũng quen thuộc với hàng xóm ở đây rồi.”
Nguyễn Thứ Phong phản đối: “Không được, năng lực của con gái chúng ta quá đặc biệt, để lâu như vậy là không tốt. Mà chẳng phải bà vẫn luôn lo lắng cho Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng sau? Chúng nó phải đợi ở trong không gian trồng trọt của bà cũng đã một năm rồi.”
Châu Tố Lan vội vàng nói: “Tôi quên béng mất! Vậy thì chúng ta vẫn nên chuyển ra ngoài thôi, tìm chỗ nào đó định cư lại.”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười.
Cả nhà một đêm nói không ít chuyện, buổi sáng Nguyễn Ngưng đi tìm Trình Quý Lịch để chào tạm biệt.
Đáng tiếc, Trình Quý Lịch đã đi làm từ sớm rồi.
Nguyễn Ngưng chỉ có thể để lại một tờ giấy nhắn, nói rõ ngày mai lại tới tìm cô ấy, hoặc để cô ấy tan làm thì tới khu 55 một chuyến.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại đi ra bên ngoài khu căn cứ, rồi dành một giờ đồng hồ để tìm một hang động bí mật.
Trở về tới căn cứ, theo địa chỉ mà Ngô Đại Vĩ đưa, Nguyễn Ngưng tìm tới khu 34.
Ngô Đại Vĩ không ra ngoài, ông ta đang nằm ủ rũ trong lều.
Bởi vì nguồn cung nguyên liệu bị gián đoạn, hiện tại mở khu buôn bán thì cũng chỉ là hữu danh vô thực, Ngô Đại Vĩ không có gì để làm, mỗi ngày đều suy nghĩ xem mình nên đi đào than hay đi vác gạch.
Từ đằng xa trông thấy Nguyễn Ngưng tới, ông ta xém chút nhảy từ trong lều ra, vội vàng lao tới đón tiếp.
Nguyễn Ngưng cũng là không qua đó nữa, cô để cho Ngô Đại Vĩ đi theo mình.
Ngô Đại Vĩ hưng phấn không thôi: “Thế nào, cô đi ra ngoài lâu như vậy có tìm thấy nơi cất giấu kho báu của kẻ giàu nhất không?”
Nguyễn Ngưng thầm dở khóc dở cười: “Không có.”
Ngô Đại Vĩ lập tức thất vọng: “Tiếc quá đi mất, đến giờ vẫn chưa ai có thể tìm ra.”
Đương nhiên là tìm không ra rồi, Khương Phó Hải đi ra ngoài làm việc quốc gia, chả nhẽ căn cứ lại có thể để đồ của ông ta vứt lung tung hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT