“Nhưng nhìn kỹ có vẻ nó không có pháo, giống như một con thuyền vừa được vớt lên rồi vội vàng cải tạo qua loa vậy.”
“Trình Quý Khoan có ở trên thuyền không?”
Cho dù thế nào thì cô không thể trơ mắt nhìn ba con thuyền lớn bị tấn công, rất có thể trên đó còn có anh trai của Trình Quý Lịch và số lượng vật tư đủ cứu mạng hơn hai trăm ngàn người.
Nguyễn Ngưng lấy hai thiết bị tàng hình cuối cùng ra, một cái dùng dán lên máy bay không người lái, rồi điều khiển nó đến gần chiến trường.
May mắn là người trên thuyền bé còn chưa trèo lên được trên thuyền lớn, người trên thuyền đang nổ súng bắn lại.
Còn chiếc thuyền hải tặc lớn kia đang chuẩn bị tấn công bằng pháo lần hai.
Nguyễn Ngưng đoán chừng chúng cũng không có nhiều pháo lắm, đợt đầu tiên bắn ra khỏang năm trái, hơn nữa còn bắn không chuẩn.
Trong lúc này, cuối cùng ba con thuyền lớn bên kia cũng đã đáp trả lại, nã một đợt pháo cối lên thuyền cướp biển.
Nguyễn Ngưng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không thể không nói, Tôn Vĩnh Siêu vô cùng chú ý rèn luyện binh lính, từ việc anh ta không tiếc cái gì tự mình tới cửa mời Trình Quý Khoan là có thể thấy rõ.
Sau khi thiên tai, thực lực quân sự của các quốc gia giảm xuống mạnh, trừ nguyên nhân khách quan ra, nguyên nhân chính yếu là tỉ lệ tử vong làm nhóm nhân tài tinh anh đứt gãy.
Nhưng sức mạnh quân sự của Trung Quốc vẫn không tệ, đạn pháo vẫn được trang bị đầy đủ.
Mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, dùng máy bay không người lái tìm tòi trên thuyền cướp biển, chỉ mất ba phút đã tìm được trung tâm chỉ huy của bọn họ, sau đó nương theo đợt pháo cối thứ hai, Nguyễn Ngưng sử dụng hình thức tấn công tự sát của máy bay không người lái, phá hủy trung tâm chỉ huy.
Việc thắng bại kế tiếp chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cô không tham dự, đoán rằng thắng lợi cũng sẽ về phe mình, nếu cô ra tay có lẽ sẽ giúp giảm bớt phần nào tổn thất cùng với thương vong mà thôi.
Nguyễn Ngưng thầm thở phào nhẹ nhõm, điều khiển con tàu di chuyển khỏi khu vực đó.
Bây giờ Tân Hy Vọng vừa có thể trục vớt vật tư, hơn nữa còn thu hoạch được chiến lợi phẩm từ thuyền cướp biển, có lẽ sẽ giúp họ chống cự thêm một đoạn thời gian nữa.
Từ đây tính đến thời gian giao hẹn còn lại nửa tháng nữa.
Sau đó Nguyễn Ngưng cướp thêm hai chiếc thuyền nữa rồi dừng tay.
Không phải là vì cô mệt hay là đột nhiên trở nên từ bi, mà chỉ đơn giản là không gian đã đầy, chuyến đi này thu được rất nhiều chiến lợi phẩm.
Giờ cô phải chừa chỗ trống để đựng vàng và chiếc xe RV.
Trước ngày hẹn hai ngày, Nguyễn Ngưng đi đến gần nơi chỉ định, sau khi quan sát xung quanh không có người, cô cất tàu đi, bước lên đảo.
So với việc may mắn gặp được thiên đường ở Nam bán cầu, thì hòn đảo này lại trụi lủi, chỉ còn sót lại bãi đá ngầm.
Một nơi như vậy không cần lo lắng có rắn độc hay động vật hoang dã nguy hại, Nguyễn Ngưng ngồi ở bờ biển câu cá một ngày, nhưng chẳng câu được con gì cả.
Ngày hôm sau, đã đến giờ hẹn.
Nguyễn Ngưng không định ra mặt, cô đặt tổ máy phát điện lên hòn đảo, sau đó lấy tàu ra rời đi.
Còn về việc đối phương có tuân thủ lời hứa để vàng lại hay không, thật ra Nguyễn Ngưng không bận tâm lắm, nếu họ để lại thì càng tốt.
Tuy rằng hệ thống nhắc nhở có thể thu thập vàng, nhưng cũng không nhắc nhở cụ thể rằng thu được bao nhiêu thì được, hay là dùng để làm cái gì.
Nguyễn Ngưng lại lênh đênh trên biển hai ngày, sau đó quay lại gần hòn đảo kia, sau khi tìm tòi không phát hiện ra dấu vết con người, cô lại lên bờ lần nữa.
Tổ máy phát điện đã bị lấy đi, để lại một ngọn núi vàng.
Tuy rằng vàng trong không gian rất nhiều, nhưng thấy núi vàng trước mặt vẫn khiến cô rất vui vẻ, Nguyễn Ngưng vui mừng cất chúng nó vào, cuối cùng sử dụng máy định vị, chớp mắt đã trở lại Thượng Hải.
May mắn là chiếc RV không bị phát hiện…
Nguyễn Ngưng càng cảm thấy chuyến đi này rất hoàn hảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT