Việc xuống tít dưới đáy biển tất nhiên là không thể.
Rốt cuộc thế giới dưới lòng biển như thế nào, nó vẫn còn là một ẩn số với con người.
Nguyễn Ngưng chơi đùa trên biển một hồi lâu, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, cô quay trở lại tàu, nói với hệ thống: “Chúng ta lái tàu đến gần hải đảo, xem có thể tìm được cua hay không.”
Hệ thống ngoan ngoãn chỉ huy con tàu thông qua bộ điều khiển thông minh.
Ngay sau đó, bọn họ đã đến gần hòn đảo.
Không ngờ nơi này có một khu rừng đước nhỏ.
Lâu lắm không được nhìn thấy cảnh cây xanh tươi mát, đôi mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Đẹp quá.”
“Có rừng đước chắc chắn sẽ có chim sống nhỉ?”
Hệ thống nói: “Có lẽ thế.”
“Nếu chiến tranh hạt nhân trong cuốn tiểu thuyết gốc không xảy ra, thì vẫn còn cơ hội cho sinh vật sống sót.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Cho dù là chiến tranh hạt nhân có xảy ra thì chưa chắc động vật có thể sống sót, con người có thể bị diệt vong, nhưng trái đất vẫn sẽ tồn tại.”
“Đương nhiên, nếu có thể không xảy ra vẫn là tốt nhất, nhưng đây không phải là chuyện mà con người có thể khống chế được.”
Ở xung quanh hòn đảo, có thể chạm tới “đáy biển.”
Nguyễn Ngưng còn tìm được một bãi đá ngầm.
Bây giờ thể lực của Nguyễn Ngưng rất tốt, chỉ nửa ngày thôi nhưng tất cả sinh vật dưới biển cả đều bị cô “sờ mó”, tiếc là Châu Tố Lan không có ở đây, nếu không thì bà có thể bắt rồi nuôi dưỡng chúng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô không thể bắt hết hải sản lên bờ, chỉ đành bắt một con cua.
Trên đảo còn có chim chóc, Nguyễn Ngưng rất yêu thích dáng vẻ oai hùng của bầy chim.
Vào buổi tối, con tàu lại khởi hành.
Cũng không biết rốt cuộc đã ở trên biển bao lâu, lúc thì ở Bắc bán cầu, lúc lại ở Nam bán cầu, cuối cùng Nguyễn Ngưng cũng phát hiện ra dấu vết của con người.
Không phải tàu Noah, mà là đội đánh cá ngoài khơi.
Nguyễn Ngưng quyết định dán thiết bị tàng hình lên con tàu của mình.
Thiết bị tàng hình là sản phẩm công nghệ cao, vừa có thể ngăn cản mắt thường vừa tránh được radar.
Từ xa, Nguyễn Ngưng dùng kính viễn vọng quan sát, phát hiện trên chiếc thuyền này đều là người nước ngoài, cô đoán mục tiêu của họ là Nam bán cầu.
Trong tiểu thuyết, tình yêu lớn nhất của các đội tàu viễn dương chính là Nam Cực, ngoại trừ sông băng còn tồn tại ra thì họ còn có tình yêu mãnh với số lượng nhuyễn thể lớn ở Nam Cực.
Sinh vật được mệnh danh là “ngân hàng thực phẩm của con người”, hiện tại chúng đã thực sự trở thành ngân hàng thực phẩm của con người cho đến khi bị con người ăn sạch.
Vượt qua đội tàu đó, Nguyễn Ngưng tiếp tục tìm kiếm tổ chức Noah.
Sau đó, Nguyễn Ngưng lại gặp tàu của căn cứ Tân Hy Vọng, nhưng cũng không chào hỏi.
Cứ như vậy một khoảng thời gian, mặc dù bên phía Sở Định Phong không có động tĩnh gì, còn Nguyễn Ngưng lại dần dần trở nên nóng lòng, nếu không tìm được con thuyền Noah, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Hôm nay, trên biển nổi lên sóng to gió lớn.
Chiếc tàu này rất trâu bò, tuy chỉ to bằng một chiếc du thuyền, nhưng dù mặt biển có dữ dội thế nào thì cũng không sợ lật.
Nguyễn Ngưng tắm rửa trong phòng ngủ, sau đó bắt đầu xem tivi.
Cũng không bây giờ đã mấy giờ, sóng gió bên ngoài đã lặn, đột nhiên hệ thống báo cáo: “Ký chủ, phía trước có một con thuyền rất lớn.”
Suy nghĩ đầu tiên Nguyễn Ngưng chính là cô đã gặp đội tàu trục vớt, cô lười biếng bò dậy, sau đó dán thiết bị tàng hình lên con tàu của mình.
Nhưng sau khi đến gần chiếc thuyền kia, Nguyễn Ngưng phát hiện có điều khác thường.
Nói chung thì mặc dù tàu trục vớt rất hiện đại, nhưng hầu như đều đi theo phong cách cần kiệm, nhưng trên con tàu này lại có tiếng nhạc sôi động.
Nguyễn Ngưng nhướng mày: “Đây không phải là một trong những chiếc thuyền của tổ chức Noah đấy chứ?”
Hệ thống nói: “Ký chủ có muốn lên tàu xem thử không?”
Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ, lấy đồ lặn ra mặc lên người, cô nhảy xuống biển rồi nhét con tàu của mình vào không gian, sau đó bơi qua con tàu lớn kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT