Một người trong số họ nói: Gần đây cái căn cứ “ăn thịt người” kia có dấu hiệu bất thường không?”
Tên đầu trọc nghiêm túc nói: “Bọn họ vẫn còn đi săn ở xung quanh đó, chủ yếu là bắt những người đi một mình, chắc là không đến chỗ chúng ta đâu.”
Người nọ nói: “Tôi cảm thấy không yên tâm, nếu không chúng ta di chuyển ra bờ biển đi, gần đây động đất dần giảm đi rồi, nói không chừng sóng thần cũng giảm rồi đấy.”
Không một ai trả lời.
Tên đầu trọc nghiến răng: “Chúng ta không cần sợ bọn chúng, chúng chỉ có đâu đó ba trăm người, còn chúng ta có tận một ngàn người.”
“Đám người đó ai nấy đều được ăn uống no đủ, còn chúng ta đã đói đến mức chẳng lết nổi.” Người nọ tức giận nói: “Hơn nữa bọn họ còn có vũ khí, chúng ta có bao nhiêu súng cơ chứ?”
Tên đầu trọc có vẻ rầu rĩ: “Nhưng đi ra bờ biển cũng nguy hiểm, hay thôi dứt khoát đi về hướng Bắc, hoặc hướng Nam đi.”
Người nọ thở dài thườn thượt.
Hướng Bắc thì đi đâu, hướng Nam nên đi đâu?
Không có thức ăn, đi đâu cũng đều chỉ có một con đường chết thôi, đi càng tốn sức, chết càng nhanh hơn.
Nghe đến đó, Nguyễn Ngưng đoán chừng bọn họ biết rất ít thông tin về tổ chức Noah, còn tổ chức ăn thịt người mà bọn họ lo lắng thì không thành vấn đề với cô.
Bởi vì sắp tới đây Tân Hy Vọng sẽ cử một đội quân gần mười ngàn người xuất phát, cho dù quân đội đi về hướng này chỉ một ngàn người thì cũng đủ nghiền nát một cái căn cứ ba bốn trăm người rồi.
Nguyễn Ngưng quyết định tiếp tục đi về hướng Đông.
Đến đây cảnh tượng còn kinh hoàng hơn.
Động đất, sóng thần, mưa axit như hận không thể phá nát đống phế tích kia thành từ mảnh nhỏ.
Đến được bờ biển rồi nhưng làm sao để lên mặt biển cũng là một vấn đề nan giải.
Bởi vì bờ biển liên tục bị sóng thần tàn phá khiến nền cát đầy bùn lún, đạp chân xuống toàn là bùn lầy.
Nguyễn Ngưng cũng không dám đi xa, sợ rơi vào hố thì coi như tàn đời.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tìm một chỗ giấu chiếc RV, sau đó cô mặc quần áo chống axit rồi mang đôi giày trượt tuyết.
Nói thật thì cũng có được chút tác dụng, ít nhất thì cô không bị kẹt dưới hố.
Nhưng mà trông cô cũng chẳng khác gì vừa được vớt từ dưới đầm lầy lên.
Nguyễn Ngưng hít một hơi thật sâu, vội vàng lấy con tàu ra, sau đó trèo lên nó.
Cô không có hơi sức nghĩ nhiều, sau khi để con tàu tự di chuyển, Nguyễn Ngưng nhanh chóng đi tắm.
Sau khi thay quần áo đi ra, Nguyễn Ngưng phát hiện mình đã đi được một đoạn xa bờ, xung quanh chỉ toàn là nước biển mênh mông.
Con tàu này có kích thước tương đương với du thuyền, có buồng lái ở tầng hai, ngoài khả năng lái tự động ra nó còn có thể chuyển sang chế độ lái, nhưng mà Nguyễn Ngưng không có ý định sẽ tự lái tàu.
Ngoài ra, buồng lái còn có camera công nghệ cao, có thể quan sát vùng biển xung quanh có động vật nguy hiểm hoặc thuyền cỡ lớn nào không.
Tầng một có quầy bar và boong tàu, có lẽ là được dùng để giải trí.
Ngoài ra trong phòng ngủ còn có phòng tắm riêng, có cả vòi sen.
Điều khiến Nguyễn Ngưng hài lòng nhất là con tàu này có hệ thống lọc nước biển, nước tắm và sinh hoạt hằng ngày đều dùng nước biển đã được lọc qua.
Dù sao thì cũng rảnh rỗi, mỗi ngày cô đều thu gom nước ngọt còn thừa, để sau này sử dụng.
Sau đó, Nguyễn Ngưng bắt đầu kiếp sống trên biển.
Cuộc sống của cô là minh chứng cho câu nói, xung quanh toàn nước là nước.
Không hề có dấu vết của con người, cả đại dương mênh mông như mẹ thiên nhiên, mà thiên nhiên chỉ có lặng ngắt như tờ, tiếng sầm ầm ầm và sóng biển dữ dội.
Mỗi ngày Nguyễn Ngưng đều dành ra thời gian để nấu nướng.
Ngoài ra thì cô sẽ xem TV hoặc ngồi trên boong tàu câu cá.
Câu cá trên biển chủ yếu là để giết thời gian, chứ khó mà câu được thứ gì từ dưới biển, chủ yếu là một mình lênh đênh trên biển quá cô đơn, cô phải tìm thú vui giải trí.
Trong không gian của cô có cần câu cá, chỉ cần móc một miệng thịt heo…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT