Buổi tối, Vương Linh Hạ và những người khác đến ôn lại chuyện xưa, điều này càng khiến mọi người ở khu 55 tin rằng hàng xóm mới chuyển đến có quan hệ rất rộng, đến từ thành phố Tân Bắc, có quen với những cán bộ nòng cốt của Tân Hy Vọng.

Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan dậy sớm xếp hàng nhận nước.

Hạn hán kéo dài quá lâu, hiện nay nguồn nước ngầm vẫn chưa dồi dào khiến các giếng khoan bình thường rất ít nước.

Căn cứ Tân Hy Vọng áp dụng mô hình xây giếng sâu ở nhiều khu vực khác nhau, nhưng vì khu 55 được thành lập không lâu, các giếng vẫn chưa được khoan ra.

Người dân ở khu vực này tạm thời chỉ có thể đến Khu 54 hoặc Khu 53.

Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan đi theo đám đông và đến Khu 53.

Ở đây rất rộn ràng náo nhiệt, từ sáng sớm đã có rất đông người, đủ loại tiếng ồn xen lẫn, người xếp hàng lấy nước nối dài không dứt.

Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan mỗi người xách một chiếc xô nhựa vỡ.

Người nói chuyện hôm qua với Nguyễn Thứ Phong cho họ mượn cái này, nói hiện tại họ không có tài sản nên đã hào phóng nhường chiếc xô dư của mình.

Nguyễn Thứ Phong hứa sẽ trả lại càng sớm càng tốt.

Xếp hàng gần một tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Nguyễn Ngưng, cô đặt chiếc xô xuống đất, sau đó một nhân viên đổ nước từ giếng vào xô của cô.

Nguyễn Ngưng nhìn thử, phát hiện trong nước có chút cát, về phần tro bụi núi lửa và mưa axit có ảnh hưởng gì tới mạch nước ngầm hay không, có trời mới biết.

Nguyễn Ngưng nhanh chóng xách xô rời khỏi đội ngũ, đi theo Châu Tố Lan quay trở lại Khu 55.

Đến lều, cô đổ nước trong xô vào không gian của mình, dùng nước trong không gian để tắm rửa.

Tiếp theo, gia đình Nguyễn Ngưng lấy cớ mua vật tư đến khu buôn bán.

Căn cứ Tân Hy Vọng rất lớn, theo như lời giới thiệu ngày hôm qua thì có ba khu vực giao dịch chính.

Cái thứ nhất là do chính phủ mở ra, chủ yếu dùng để đổi điểm cống hiến lấy vật tư, hoặc đổi vật tư lấy điểm cống hiến.

Điểm đóng góp thực chất là loại tiền do căn cứ Tân Hy Vọng phát hành, trông giống như một tờ giấy có đóng dấu, cũng không được áp dụng nhiều biện pháp cầu kỳ để tránh là giả.

Nhưng muốn làm giả nó là chuyện không hề dễ dàng.

Hai khu buôn bán còn lại là chợ, lần lượt nằm ở số 26B và 14B.

14B là chợ cũ, 26B là chợ mới xây dựng, giữa hai chợ không có sự khác biệt cơ bản nào, nhưng do 14B được thành lập trước nên người buôn bán ở đây có nền tảng vững chắc, thỉnh thoảng cũng có vài món hàng tốt.

Đây là lần đầu tiên cả nhà Nguyễn Ngưng đi đến một khu chợ chính thức, bên trong không có nhiều người và các loại hàng hóa cũng không nhiều, tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn có hai hoặc ba người trao đổi vật tư để lấy điểm cống hiến.

Nguyễn Ngưng cũng tới đây để đổi điểm cống hiến.

Đầu tiên cô bước tới cửa sổ nhìn bảng thông báo.

Một gói bánh quy nén có thể đổi lấy một trăm điểm cống hiến.

Nửa ký khoai tây có thể đổi được một trăm hai mươi điểm cống hiến.

Ngoài ra còn đủ thứ linh tinh khác, bao gồm thép phế liệu, sắt vụn, đồng phế liệu và những thứ có thể chống thấm nước.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, sau đó đi dạo một vòng với cha mẹ, khi trở về, trong tay ôm hai bọc ga trải giường bằng nhựa đủ màu sắc cùng một ít sắt vụn và quần áo cũ.

Trong đó, tấm nhựa đầy màu sắc không thấm nước là đắt nhất, sau khi nhân viên đếm thì cho cô sáu mươi lăm điểm cống hiến.

Cầm “tiền giấy” chính thức, Nguyễn Thứ Phong tò mò: “Không biết những thứ này có thể đổi được cái gì nhỉ.”

Nguyễn Ngưng không quan tâm: “Không sao đâu, lát nữa cha có thể lấy đồ trong không gian của con, cha chỉ cần nói là đã mua thôi, được không?”

Nguyễn Thứ Phong: “Được.”

Đầu tiên ba người đến chợ cũ 14B, nơi này đông đúc người qua lại, giống như đi chợ trước ngày mạt thế vậy.

Có rất nhiều người buôn bán, trên các quầy hàng đều chất đầy những vật phẩm được thu thập từ khắp mọi nơi, chẳng hạn như quần áo và đồ nội thất cũ, cũng như nồi và chảo, tất cả đều hữu dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play