“Không phải chứ?” Nguyễn Ngưng bật khóc: “Đã lâu rồi ta không nhận được phần thưởng, ngươi cho ta một trăm điểm cống hiến không thấy ngại sao?”
Hệ thống đổ lỗi: “Việc này là do vận may của ký chủ quyết định, không liên quan gì đến ta.”
Nguyễn Ngưng: “Ha ha.”
Cô đi rửa tay rồi quay lại: “Rút lại.”
Bánh xe lại quay, trong lòng Nguyễn Ngưng thầm hét vận may liên tục vận may liên tục, lần này nó không dừng lại ở ô một trăm điểm cống hiến.
Mà là một gói quà tặng đạo cụ hạng A.
Hệ thống an ủi: “Ký chủ, cái này cũng rất hiếm đó.”
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Bộ quà này có những cái gì? Chẳng lẽ là vật phẩm giống như máy định vị sao?”
Hệ thống giải thích: “Hộp quà hạng A thông thường đều là vật phẩm dùng một lần, có tỉ lệ nhỏ nhận được vật phẩm vĩnh viễn.”
Nguyễn Ngưng cảm thấy tình thế hôm nay không ổn lắm, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì cứ rút đi, dù sao thì không rút tối nay cũng sẽ
không ngủ được.”
Bánh xe lại quay, lần này vẫn là gói quà hạng A.
Nguyễn Ngưng ngã xuống ghế sofa trên xe RV, lấy sầu riêng ra ăn.
Hôm nay tay vừa thối lại vừa thơm.
Ăn sầu riêng xong, Nguyễn Ngưng lấy gói quà hạng A trong không gian ra, lựa chọn mở ra.
Hệ thống: “Ding dong, chúc mừng kí chủ, ngài thu được mảnh ghép
bản đồ kho báu.”
Nguyễn Ngưng bối rối, quyết định mở một gói quà đạo cụ cấp A khác
trước.
Hệ thống: “Ding dong, chúc mừng kí chủ, ngươi đã lấy được máy thở
dưới nước.”
Nguyễn Ngưng nghi ngờ: “Bộ máy thở dưới nước này là gì?”
Hệ thống cho biết: “Tóm lại, nó cho phép ký chủ có thể thoải mái thở trong nước mà không bị áp suất của nước làm bị thương.”
“Ngược đời vậy à?” Nguyễn Ngưng lật đi lật lại thiết bị thở dưới
nước, lấy ra mảnh ghép bản đồ kho báu: “Hai cái này không dùng chung được, đến lúc đó để tôi xuống nước tìm thần rồng à? “
Hệ thống nói: “Việc này ta không biết, ký chủ cần tự mình đi thăm dò.”
Nguyễn Ngưng: “Được.”
Đặt đồ đạc vào trong không gian, Nguyễn Ngưng lợi dụng máy định vị đã để ở chỗ Sở Định Phong ngày hôm qua, dịch chuyển đến nghĩa trang.
Đúng như cô mong đợi, không lâu sau Trịnh Khôn cũng đến.
Ông ta cầm một khẩu súng trong tay.
Với tư cách là thủ lĩnh của căn cứ Minh Nhật, ông ta hiếm khi đi ra ngoài, thường có bảy tám người vây quanh, hầu như không bao giờ đi một mình.
Đêm nay Trình Nghĩa Lãng đã chết, chắc chắn ông ta không yên tâm về Sở Định Phong, nên sẽ ra ngoài xem xét.
Hơn nửa đêm, không khí ở bãi tha ma rất âm u.
Dù gì Trịnh Khôn cũng đã già rồi, chân tay không nhanh nhẹn như người trẻ tuổi được, ông ta vất vả lắm mới trèo lên được trên miệng hố, sau đó khom lưng di dời đồ vật linh tinh ở trên miệng hố, mãi cho đến khi nhìn thấy được Sở Định Phong đang bị xích sắt khóa lại, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Định Phong nhìn thấy người tới là ông ta, ánh mắt có hơi thay đổi.
Trịnh Khôn không nói nhiều lời vô nghĩa, tháo xiềng xích trên cổ hắn ra, chĩa súng vào Sở Định Phong nói: “Tự mình bò lên đây đi.”
Việc này làm khó Sở Định Phong rồi, tuy là cái hố đất này chỉ cao hơn nửa người, bình thường hắn mà ở bên trong thì ngồi khó mà nằm cũng khó, càng chẳng có cách nào đứng lên, nếu thật là muốn hắn bò lên trên, không có hai tay đúng là làm khó hắn rồi.
Bây giờ còn bị chĩa súng vào, lại không thể nói chuyện, Sở Định Phong chỉ có thể làm theo.
Sau một lúc giãy giụa, hắn thật sự không thể bò lên nổi.
Trịnh Khôn đành bó tay, giắt súng bên hông, sau đó vươn tay lôi Sở Định Phong ra khỏi đáy hố.
Hai người đều thở hồng hộc, Trịnh Khôn cầm súng trong tay chĩa về phía trước: “Đi về phía trước đi.”
Sở Định Phong không biết ông ta có ý gì, không cử động.
Trịnh Khôn nheo mắt, họng súng nhắm chuẩn bả vai của Sở Định Phong, hắn vội vàng la lên “ưm ưm”, dường như có chuyện muốn nói.
Trịnh Khôn nói: “Có phải cậu muốn hỏi Trình Nghĩa Lãng không, không cần hỏi nữa, đúng như cậu mong muốn rồi.”
Trên mặt Sở Định Phong lập tức xuất hiện tươi cười vặn vẹo trông cứ như là khóc, có lẽ hắn từng nguyền rủa cả trăm ngàn lần rằng Trình Nghĩa Lãng chết không tử tế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT