“Hiện tại cũng không thiếu thịt lớn, tạm thời cứ quên việc thiến đi đã, đợi đến khi dân số tăng lên rồi tính tiếp.”
Châu Tố Lan: “Được.”
Sau đó cô lại lấy gia vị từ trong không gian ra và đưa cho Châu Tố Lan. Đợi khoảng hai mươi phút sau, bên kia lại đưa cho Nguyễn Ngưng một gói thịt khô cay.
Hơn nữa, đây là loại bao bì nhựa không có ngày sản xuất, không có nhà sản xuất, không có hạn sử dụng, là sản phẩm ba không điển hình.
Nguyễn Ngưng chưa từng ăn loại thịt lợn này bao giờ, cô nhìn Nguyễn Thứ Phong.
Nguyễn Thứ Phong gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, nếm thử nói: “Ừ, toàn là gia vị, không phân biệt được là loại thịt gì, có thể nói là thịt bò cũng không sao, chẳng lẽ là do gia vị quá nhiều sao?”
Châu Tố Lan nói: “Có lẽ vậy, chắc là do ta cho quá nhiều gia vị, lần sau sẽ điều chỉnh hợp lý hơn.”
Nguyễn Thứ Phong nói: “Lần sau thì quên đi, bây giờ thử xem.”
Cuối cùng, mọi người đều cảm thấy hương vị tầm trung vừa phải, không có mùi tanh, mùi vị tương tự như thịt lợn xé.
Hai ngày tiếp theo, Nguyễn Ngưng ở nhà nghỉ ngơi xong, quyết định đi thăm trại tị nạn.
Trên đường đi, đám đông quả thực đông hơn rất nhiều, và điều rõ ràng nhất là dòng người xếp hàng lấy nước gần như dài vô tận trong tầm mắt.
Nguyễn Ngưng đi ngang qua họ và nhìn thấy những người mang theo khuôn mặt buồn bã.
Ngoài ra còn có người dân xếp hàng lấy nước tại trại cho các nạn nhân thiên tai.
So với lần trước, bầu không khí trong đám đông lần này rõ ràng căng thẳng hơn, nhân viên cũng rất bận rộn, Nguyễn Ngưng không thấy Triệu Na Na và Trình Kiều Nguyệt.
Cô đến phòng y tế thì thấy bác sĩ Châu và Vương Linh Hạ bận đến mức không có thời gian ngồi nghỉ nên Nguyễn Ngưng cũng không làm phiền họ.
Ở phía Văn Mai, cô ấy đang dạy Triệu Tiểu Bảo cách ghép vần.
Tiếc là Văn Mai không còn nhiều ký ức đối với việc ghép vần, bởi vậy dạy đến đây liền khó khăn, không biết Triệu Tiểu Bảo có học được hay không, dù sao cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi đó học.
Nhìn thấy Nguyễn Ngưng tới, Văn Mai vội vàng cho Triệu Tiểu Bảo đi chơi với bọn trẻ.
Triệu Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, chộp lấy những cục đá trên mặt đất rồi bỏ chạy.
Nguyễn Ngưng nhìn thấy cảnh này liền bật cười, cô bước tới ngồi cạnh Văn Mai hỏi: “Dạo này dì sao rồi?”
Văn Mai cau mày: “Còn sao được nữa? Ban đầu trại tị nạn có thể phát một miếng bánh quy nén trong một ngày, nhưng bây giờ hai ngày mới được một miếng, do lượng lớn nạn nhân thiên tai tràn vào, bây giờ đến ăn còn phải tiết kiệm thì làm sao tuyển thêm người được chứ?”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tạm thời là vậy thôi, chẳng phải còn có khoai tây đó sao?”
Văn Mai thở dài: “Hy vọng là chúng có thể sống được, hôm qua tôi còn lên núi trồng thêm một mớ nữa.”
Bà ấy nói xong liền nhìn Nguyễn Ngưng hỏi: “Nguyễn tiểu thư, trời không biết sẽ nắng bao lâu nữa. Kế hoạch tiếp theo của cô là gì?”
Nguyễn Ngưng nói: “Con sẽ tìm cách vào căn cứ Hy Vọng.”
Đôi mắt của Văn Mai sáng lên: “Chính là cái Trung tâm Chỉ huy Biển Đen quy hoạch đó ư, cũng không biết nó được xây dựng ở đâu nữa.’’
Nói thật, Nguyễn Ngưng cũng không biết.
Bởi vì trong tiểu thuyết gốc, Trung tâm Chỉ huy Biển Đen vẫn là huyền thoại và không một ai có thể tìm kiếm nó.
Nếu không có sự hỗ trợ của thành phố Tân Bắc, trung tâm chỉ huy cũng nằm ngoài tầm với của nó.
Đối với cái căn cứ mới này, Nguyễn Ngưng vẫn còn mù mờ, không biết liệu nó có thể trở thành thiên đường trong tương lai hay không.
Cô cũng hy vọng cuộc sống sẽ ổn định hơn.
Vương Mai hạ giọng nói: “Trại tị nạn hiện tại rất bận rộn. Nghe nói sở chỉ huy thu thập tin tình báo từ nhiều nơi, hy vọng có thể sớm nắm rõ tình hình bên ngoài rồi gửi về Bộ chỉ huy Biển Đen.”
Nguyễn Ngưng bất ngờ, nhướng mày hỏi: “Lại muốn đi tỉnh Hắc Hải á?”
Văn Mai nói: “Bọn họ nói sẽ cố gắng hết sức khôi phục liên lạc. Chuyện này tôi cũng không rõ, chỉ dò hỏi được từ nạn nhân ở bên ngoài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT