Địa bàn của đội 99 nằm trong khu vực phát triển trước đây, vị trí không tốt lắm, trước đây toàn là nhà máy, tìm kiếm chỉ có thể tìm thấy một đống sắt vụn.
Vì thế đội 99 chủ yếu tìm người rồi cướp.
Tất cả mọi người ở thành phố Nam Nguyên đều quen thuộc màn này, Nguyễn Ngưng cũng không cần làm, cô nhìn ba mươi người giống như một bầy sói đói, lắng nghe âm thanh nơi hoang dã, đang cố gắng tìm thức ăn, bẻ xương và hút tủy.
Một giờ sau, cuối cùng họ cũng bắt được một ông già và đứa cháu gái mười ba, mười bốn tuổi của ông.
Cũng không có gì để ăn, chỉ có hai miếng bánh mì mốc meo.
Triệu Lôi nói: “Xui xẻo, sao lại cứ không có khởi đầu tốt chứ?”
Điêu Tử hỏi: “Lão đại, hai người này nên xử lý thế nào?”
Triệu Lôi suy nghĩ một lát.
“Hai người này có lẽ sẽ không tìm được cái gì để ăn, nuôi bao nhiêu cũng sẽ chết ở bên ngoài.” Triệu Lôi nói: “Đưa đứa nhỏ này vào căn cứ, già thì mặc kệ.”
Điêu Tử chào hỏi rồi dẫn hai người đi bắt cô bé.
Nếu cô bé này thực sự muốn vào căn cứ, số phận của cô bé đã rõ ràng.
Lão già nhất định cũng biết, ôm chặt cháu gái không chịu buông ra: “Các vị đại ca, xin hãy cho cháu gái ta một con đường sống. Nó mới mười ba tuổi, tha cho nó một mạng.”
Điêu Tử trước mặt Nguyễn Ngưng thì khách khí, lúc này lại lộ ra vẻ hung dữ: “Lão già, chúng ta đem nó mang về chỉ là để cho nó một lối thoát, ở với ông có thể sống sốt quá hai ngày không?”
“Ở căn cứ Minh Nhật của chúng tôi, nó có thể vừa béo vừa khỏe mạnh.”
Nước mắt chảy dài trên mặt ông lão, ánh mắt đục ngầu nhìn cháu gái nhỏ: “Con à, cháu còn muốn sống không?”
Cô bé không trả lời.
Không biết cô bé có hiểu ý nghĩa của những lời này hay không, nhưng Nguyễn Ngưng đoán là cô bé hiểu.
Cô cau mày, đang định nói thì ông già đằng kia đột nhiên rút kiếm ra.
Toàn bộ khung cảnh rơi vào sự im lặng chết chóc.
Điêu Tử hiển nhiên không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, vội vàng lùi lại vài bước nói: “Đệch, máu bắn tung tóe trên quần áo của tôi rồi, về đến ta lại bị hai bà vợ đó cằn nhằn.”
Nguyễn Ngưng rũ mắt xuống, mấy người bên cạnh cũng cười lớn, cười nhạo Điêu Tử sợ vợ mình.
Bỏ qua xác chết của một già một trẻ, một nhóm người tiếp tục tiến về phía trước.
Đây không phải là thời điểm cuối cùng tàn khốc nhất, cho dù sau này có chết, cũng có thể bị dùng làm đồ ăn.
Lúc này Trình Nghĩa Lãng đột nhiên nói: “Anh Kỳ, nghe nói cậu từ thành phố Tây Hải tới?”
Nguyễn Ngưng hồi thần lại, nhìn Trình Nghĩa Lãng.
Không biết cậu ta và Sở Định Phong có từng đến thành phố Tây Hải hay không, tình tiết bây giờ đang rối tung lên.
Nguyễn Ngưng nói: “Làm sao anh biết?”
Trình Nghĩa Lãng: “Trước khi tuyển người anh Lôi đều quen hỏi thăm, mọi chuyện đều sẽ điều tra trước. Bằng không, sao sáng sớm lại có thể đến ký túc xá của cậu gọi người?”
Nguyễn Ngưng cười: “Tôi đến từ thành phố Tây Hải, căn cứ của chúng tôi ở đó bị phá hủy nên tôi đã trốn thoát.”
“Ai mà lại lợi hại thế?”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi không biết, anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Chả lẽ cậu còn biết chuyện xa vời như vậy sao?”
Trình Nghĩa Lãng cười nói: “Tùy tiện hỏi thôi, ngày nào cũng nhàm chán.”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi vẫn muốn biết ai đã phá hủy căn cứ của chúng tôi. Tôi từng làm công việc chặn đường trên đường cao tốc.”
Bên cạnh có người nghe thấy, tò mò hỏi: “Làm sao chặn đường?”
“Thành phố Tây Hải chúng tôi ở gần biển, bởi vì hạn hán nên rất nhiều người muốn uống nước biển.” Nguyễn Ngưng nói: “Những kẻ ngu ngốc đó không biết nước biển cũng cần phải lọc sao? Làm sao có thể có nhiều nước ngọt như vậy?”
“Dù sao thì căn cứ đã bố trí tôi trên đường cao tốc. Có ít nhất hàng chục nghìn người muốn đi qua. Căn cứ thu thập được năm ký bánh quy nén cho mỗi người, và chúng tôi tự mình thu thập một kg.”
Người đàn ông trợn mắt ghen tị: “Đó chẳng phải là ngồi không cũng có ăn à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT