Hai người một người thắp một ngọn nến, dưới đất có vài thứ bừa bộn, trong đó có một cái chậu bằng sắt và sứ, hình như là dùng để đun nước dùng cho bữa tối.

Người đàn ông cầm súng không hài lòng: “Sao cậu nghèo thế?”

Tô Tử Duệ buồn bực nói: “Bánh quy nén đều dùng để trả phí vào căn cứ cả rồi, chỉ mong có thể an toàn sống sót trong vài ngày.”

Người đó vẫn chưa bỏ súng xuống, cầm nến tiến đến gần Tô Tử Duệ nói: “Tôi thấy cậu lùn quá, mặt nhỏ, da gầy, năm nay bao nhiêu tuổi?”

Cơ thể Tô Tử Duệ vì cách tiếp cận của hắn mà cứng đờ: “Em mười tám tuổi, vốn là sinh viên trường đại học đối diện.”

“Còn là sinh viên đại học sao?” Người đó nhìn từ trên xuống dưới Tô Tử Duệ: “Có được một mét bảy mươi không?”

Tô Tử Duệ miễn cưỡng cười: “Anh, chiều cao của em luôn là nỗi đau, anh đừng nhắc tới.”

“Sỉ nhục cậu rồi à?” Người đó trưng ra vẻ mặt khinh thường nói: “Nhìn cậu như vậy, không phải là một cô gái cố ý vỡ giọng, giả làm đàn ông đó chứ.”

Tô Tử Duệ lập tức nói: “Không! Em là đàn ông chân chính, nếu như anh không tin, em lập tức cởi quần áo cho anh xem.”

Người đó nói: “Vậy thì cởi quần áo ra.”

Tô Tử Duệ chỉ có thể thả ba lô trong tay xuống, khoanh tay nắm lấy vạt áo của mình.

Lúc này, người cầm súng nói đùa: “Đàn ông cởi quần áo gì chứ, cởi thì cứ cởi quần ra”.

Tô Tử Duệ hơi khựng lại, nhìn người cầm nến bên cạnh: “Anh ơi, thật sự phải cởi quần à?”

Người đó lại nhìn Tô Tử Duệ, dường như có hơi nghi hoặc, nhưng vẻ mặt Tô Tử Duệ lại quá độ lượng, nâng cằm nói: “Cởi ra, đàn ông cởi quần thì có làm sao? Thấy trong nhà vệ sinh còn ít à?”

Tô Tử Duệ nhẹ nhàng tranh luận: “Em có thể vào toilet cởi quần được không? Hành lang có nhiều cửa sổ như vậy, cảm giác có hơi không tốt.”

“Còn cảm thấy không tốt?” Người đó khó chịu nói, giơ tay chĩa súng vào Tô Tử Duệ.

“Em cởi em cởi, đại ca! Thật ra hai người có thể xem yết hầu, em có một cái!” Tô Tử Duệ vội vàng cởi cúc quần.

Người đó ghé sát vào cổ cậu nhìn: “Mẹ kiếp, cậu ta quả thực có yết hầu, cậu ta là đàn ông.”

Người cầm súng buồn cười hỏi: “Vậy cậu còn muốn xem không?”

“Xem cái rắm, thật là xui xẻo.”

Tô Tử Duệ ngừng cởi quần áo.

Hai người đều không bắt được gì, người cầm súng chỉ vào Tô Tử Duệ nói: “Nên làm thế nào với người này?”

Người cầm nến thản nhiên nói: “Chúng ta có thể giải quyết bằng cách nào khác?”

Tô Tử Duệ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cậu đang định nói chuyện thì trong phòng đột nhiên vang lên hai tiếng súng.

Hai người trước mặt ngã xuống đất, Tô Tử Duệ sợ hãi run rẩy.

Nguyễn Ngưng từ trong phòng đi ra, nói với Tô Tử Duệ: “Lấy balo của bọn họ đi.”

Tô Tử Duệ kịp phản ứng, lập tức đi lấy balo ra, Nguyễn Ngưng cầm trong tay hai khẩu súng, hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà văn phòng.

Đùa thôi, nơi này rất gần hiện trường vụ đấu súng vừa rồi, nếu không rời đi, chỉ có thể chờ bị mắc kẹt.

Không biết đã đi được bao lâu, Tô Tử Duệ cảm kích nói: “Anh Lý, cảm ơn anh đã cứu mạng.”

Nguyễn Ngưng ậm ừ ra lệnh: “Cậu đợi ở đây, tôi đi giấu súng.”

Ước chừng nửa giờ sau, Nguyễn Ngưng uống nước trái cây trở về, Tô Tử Duệ vẫn ôm ba cái balo chờ ở đó.

Nguyễn Ngưng đi tới, bảo cậu đổ hai chiếc balo còn lại ra, bên trong tìm thấy khoảng mười kg bánh quy nén, hạt hết hạn sử dụng và một gói gia vị mì ăn liền.

Nguyễn Ngưng nói: “Thức ăn chúng ta chia đều, đạn thuộc về tôi, những chuyện khác cậu tự mình xử lý.”

“Em còn có thể lấy đồ ăn sao?” Trên mặt Tô Tử Duệ có hơi ngạc nhiên, nói: “Cảm ơn anh Lý, anh là anh ruột của em.”

Nguyễn Ngưng không trả lời, cất đạn đi.

Lúc này Tô Tử Duệ mới hối hận: “Em thật sự ngu ngốc, vừa nhớ lại các chi tiết, phát hiện trong đó một người cầm súng bắn tỉa, hắn nhất định là người căn cứ Bàn Cổ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play