Vẻ mặt Lý Ngọc đầy bất ngờ: “Có thì có đó, nhưng mà chỗ đó cách xa phòng bảo an, người bình thường hầu như đều muốn ở chỗ nào gần cửa một chút.”
Nguyễn Ngưng cười nói: “Anh cứ dẫn tôi đi là được, chúng tôi thích yên tĩnh.”
Bốn người tiếp tục đi sâu vào bên trong, rồi dừng lại trước một căn biệt thự đơn.
Xung quanh đây không có ai, thậm chí hai dãy phía trước cũng không có người ở.
Nguyễn Ngưng đi dạo bên trong một vòng: “Chọn căn này đi.”
Mặt trời sắp mọc rồi, nếu cứ tiếp tục rề rà chắc chắn sẽ bị phơi nắng, chẳng bằng lựa chọn xong sớm.
Cô lấy một gói thuốc lá trong ba lô ra: “Cái này chắc là đủ một tháng tiền thuê nhà rồi nhỉ?”
Lý Ngọc lập tức cười rộ lên: “Đủ rồi đủ rồi, vậy mọi người cứ an tâm ở lại đây, tôi lập tức đi sang bên kia báo cho phòng bảo an một tiếng.”
“Nếu như có cái gì không hiểu, hoặc là cần giúp gì cũng có thể đến công ty tìm tôi.”
Đây là ám chỉ cô có thể đi quan hệ cửa sau à?
Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm gật đầu.
Chờ anh ta đi rồi, trời cũng đã tờ mờ sáng.
Nguyễn Ngưng và cha mẹ đi vào phòng ngủ lớn nhất, sau đó dọn toàn bộ gia cụ bên trong ra ngoài thì thả giường nệm trong không gian ra.
Nguyễn Thứ Phong nói: “Con lấy điều hòa ra đây đi, để cha nhân lúc trời vừa còn chưa sáng lắp đặt.”
Nguyễn Ngưng “dạ” một tiếng, đặt cục nóng máy lạnh ra bên ngoài ban công.
Châu Tố Lan cũng lấy một ít cây xanh và hoa tươi trong không gian gieo trồng ra.
Sau khi sắp xếp đơn giản xong, căn nhà trở nên ấm áp hơn rất nhiều, Nguyễn Ngưng lại bắt đầu sắp xếp băng trong nhà, vì muốn hạ nhiệt độ nhanh chóng, cô thả băng khắp nơi giống như một cái kho lạnh.
Kéo hết tất cả rèm trong nhà lại, Nguyễn Ngưng lấy chiếc xe RV ra đặt trong phòng khách ở tầng một, làm vậy thì sẽ có cả vòi sen để tắm, lược bớt không ít rắc rối.
Sau khi sắp xếp xong, nhiệt độ bên ngoài đã lên tới năm mươi hai độ.
Ba người rửa mặt qua loa, sau đó ăn một ít món kho rồi nhanh chóng đi ngủ bù.
Đến một giờ sáng, Nguyễn Thứ Phong ở lại canh biệt thự, còn Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan ra ngoài đi dạo.
Hai người đi đến chợ ở bờ biển.
Giờ này còn rộn ràng hơn cả buổi sáng, đâu đâu cũng toàn là người mua người bán.
Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan nhìn đông nhìn tây, rồi phát hiện tất cả hàng hóa ở đây đều là đồ khô.
Dù sao thì với nhiệt độ bây giờ, phơi khô hải sản sẽ dễ bảo quản hơn nhiều.
Lúc trước khi Nguyễn Ngưng tích trữ hàng hóa đã không tích trữ nhiều hải sản, đến rong biển khô cũng quên mua, bây giờ giờ heo trong không gian đã đủ ký để làm thịt, chỉ chờ có rong biển là có thể nấu canh xương sườn rong biển.
Sau khi hỏi hai quầy, cuối cùng cô dùng khoảng một ký bánh quy nén để đổi nửa ký rong biển khô.
Giá cả này không quá đắt đỏ, Nguyễn Ngưng quyết đoán mua hết hai ký rưỡi rong biển của một quầy hàng nọ.
Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan đi ra ngoài dạo một vòng, rồi lén cất rong biển vào trong không gian, sau đó lại tiếp tục quay vào mua sắm.
Có một quầy hàng bán tôm khô.
Tuy rằng là tôm khô nhưng tôm của quầy này rất to, Nguyễn Ngưng vừa thấy đã thích, cô hỏi ông chủ: “Cái này bán thế nào?”
Ông chủ nói: “Một gói bánh quy nén một con.”
Nguyễn Ngưng “ồ” lên một tiếng: “Đắt vậy à?”
Ông chủ cầm lấy một con tôm khoa tay múa chân: “Cô xem tôm của tôi này, đây hoàn toàn là tôm tự nhiên, nếu không phải do thiên tai hải sản không thể vận chuyển đi xa thì người bình thường không đủ sức ăn tôm thế này đâu.”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười.
Ông chủ lại tiếp tục nói: “Hơn nữa cô xem con tôm này to ghê chưa, năm con tôm nặng hơn nửa ký, đây còn là tôm khô đó.”