Đám đông nhanh chân xếp hàng.

Bởi vì chỉ có tầm mười lăm người, cho nên nhanh chóng đến lượt mấy người Nguyễn Ngưng.

Người đàn ông nói: “Vé tàu đàn ông mười lăm ký, phụ nữ mười ký, một lạng cũng không được thiếu.”

Nguyễn Ngưng lấy bánh quy nén trong ba lô ra, người kia cầm lấy đánh giá vài lần, sau đó ngẩng đầu nói với Nguyễn Ngưng: “Mấy người từ đâu tới đây?”

Nguyễn Ngưng thuận miệng trả lời một địa điểm.

“Không đúng.” Người đàn ông nói: “Tôi đã tiếp xúc với nhiều người như vậy, nhưng chưa từng thấy lô hàng của cô bao giờ, trước kia cô sống ở nơi rất xa chỗ này.”

Nguyễn Ngưng không ngờ rằng người này còn biết xem hàng, chỉ đành nói: “Cũng là giao dịch từ tay người khác, lô hàng gì đó tôi nghe không hiểu đâu.”

Người nọ cũng không có để ý, xua tay ra hiệu bọn họ đi qua.

Sau khi lên tàu Nguyễn Ngưng mới phát hiện đây là một con tàu đánh cá đơn giản, họ bị sắp xếp ở trên tầng hai, còn những thuyền viên và công nhân khuân vác ở tầng dưới.

Phòng cao cấp nằm ở tầng một, nơi đó còn có cả quạt điện.

Có lẽ vì không trải qua giai đoạn cực lạnh cho nên mức độ khôi phục của thành phố Tây Hải cao hơn một chút.

Ước chừng một tiếng sau, cuối cùng tàu đã đến thành phố Tây Hải.

Vừa đến bến cảng, Nguyễn Ngưng đã cảm nhận được sự bất đồng ở nơi đây.

Nơi này thật náo nhiệt.

Cho dù đã từng đọc tiểu thuyết gốc nhưng Nguyễn Ngưng cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này vừa qua hừng đông không bao lâu, thế mà dòng người ở cảng biển vẫn chen lấn xô đẩy nhau, có cảm giác như là trong kỳ nghỉ lễ, trên đường đâu đâu cũng là người, người chen chúc chật như nêm.

Đã lâu rồi Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan chưa được nhìn thấy nhiều người như vậy, có cảm giác như nhìn không đã, tựa như được trở về thế giới hiện thực.

“Ngưng Ngưng, con xem bên kia có bán bào ngư khô.”

“Đó là rong biển sao?”

“Còn có tôm biển, con tôm đó trước khi phơi khô phải nặng ba lạng đó nhỉ?”

Nguyễn Thứ Phong trợn mắt há hốc mồm: “Sao cha lại có cảm giác như mình được lên thiên đường vậy nhỉ?”

Lúc này, có một người người đàn ông chạy tới, kích động ôm lấy cô bé đi theo bên cạnh Châu Tố Lan.

Cô bé cũng hô to: “Cha ơi!”

Nguyễn Ngưng biết đây là thành viên của căn cứ Phúc Hải, là chồng mà người phụ nữ kia đã nói, một công nhân khuân vác.

So với những người khác, tuy rằng trông anh ta rất đen nhưng cũng khỏe mạnh hơn nhiều.

Cô bé lanh miệng giới thiệu cha mình với ba người nhà Nguyễn Ngưng.

Sau khi nghe xong thì người đàn ông kích động nói với ba người: “Cảm ơn mọi người đã thay tôi trông Tiểu Duyệt, con bé mới bốn tuổi, lại chỉ có một mình.”

Nguyễn Thứ Phong cười nói: “Chỉ giúp đỡ trông chừng con bé ở trên thuyền mà thôi, Tiểu Duyệt cũng rất ngoan ngoãn, chưa từng chạy lung tung.”

Người đàn ông vẫn rất kích động: “Tóm lại tôi thật lòng cảm ơn.”

Thấy những người khác lên đảo dù ít nhiều gì vẫn có nơi để đi, nhưng chỉ có ba người nhà Nguyễn Ngưng là có vẻ lạ nước lạ cái, người đàn ông nói: “Tôi biết gần đây có chỗ cho thuê nhà, hay là tôi đưa mấy người đi xem sao?”

“Chỗ cho thuê bên đó đều là bất động sản của căn cứ chúng tôi, đắt thì đúng là có đắt hơn bên ngoài một chút, nhưng đảm bảo an toàn hơn nhiều.”

Nguyễn Ngưng lập tức cười tủm tỉm nói: “Được, cảm ơn anh nhiều.”

Người đàn ông đưa họ đến một căn phòng gần bến cảng, sau đó nói vài câu với người bên trong, rồi dẫn con gái rời khỏi đây.

Người phụ trách tiếp đón Nguyễn Ngưng chính là một người gầy như cây sào, nói thật thì trông anh ta còn gầy hơn cả cây sào nữa, có điều nụ cười trên khuôn mặt rất rạng rỡ.

Anh ta cười hì hì nói: “Chú, dì, em gái, vừa nhìn là biết ngay mọi người vừa đến thành phố Tây Hải nhỉ.”

“Tôi là nhân viên môi giới nhà ở, ở chỗ tôi đắt thì có biệt thự, rẻ thì có nhà tập thể, nhà nguyên căn nữa, cần gì có đó.”

Nguyễn Ngưng thấy thái độ phục vụ của anh ta chuyên nghiệp, tò mò hỏi: “Trước kia anh cũng làm nghề môi giới à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play