Sở Định Phong nói: “Đó là vì muốn khuyến khích cổ vũ bọn họ, nếu không ai dám đánh binh đoàn Thiên Lang chứ?”

“Vậy tại sao anh lại yêu cầu người của mình dâng tặng mấy cô gái trẻ lên cho anh?”

Sở Định Phong không có lời nào để nói, chỉ có thể nói: “Dù sao, tất cả đều là vì mục đích tiêu diệt binh đoàn Thiên Lang.”

Nhân viên thẩm vấn mặc kệ hắn.

Lúc Khương Tự Thủy biết tên của bạn mình là giả, không những từng giết người mà còn từng cưỡng bức một cô gái mười tám tuổi, cô ta thiếu chút nữa buồn nôn đến mức mất ngủ.

Cô ta còn tưởng bản thân gặp được người tốt.

Khương Phó Hải từ bên ngoài trở về, Khương Tự Thủy nói chuyện này cho cha mình biết, sau đó than thở: “May là hắn bị mấy anh em trong quân đội phát hiện, nếu không chúng ta đã giữ hắn lại bên cạnh, chỉ cần nghĩ đến đó thôi cũng đã thấy rùng mình.”

Khương Phó Hải vui mừng vì con gái đã tỉnh ngộ: “Con biết nói vậy là tốt, sau này tuyệt đối không được tùy tiện tin tưởng người lạ.”

Khương Tự Thủy vội vàng mỉm cười: “Đương nhiên, con sẽ không bao giờ tùy tiện nói chuyện với người lạ nữa.”

Bây giờ quá trình từ thẩm vấn đến tuyên án diễn ra rất nhanh chóng, chẳng bao lâu Sở Định Phong đã bị kết án tù chung thân, bị đưa đến trại cải tạo lao động.

Nguyễn Ngưng để mắt cẩn thận, nhờ Trình Quý Khoan giúp trông chừng Sở Định Phong.

Hiện tại thân phận của Trình Quý Khoan khá thuận tiện, chỉ cần nhờ đồng nghiệp chú ý nhiều chút là được.

Nhưng thứ khiến Nguyễn Ngưng ngạc nhiên, vui vẻ nhất chính là mặc dù lần này không lấy được phần thưởng thay đổi cốt truyện nhưng sau khi mở cửa hàng hệ thống ra, cô lại phát hiện điểm cống hiến của mình đạt hơn một ngàn điểm.

Nói cách khác, điểm cống hiến này có được là nhờ việc loại trừ cốt truyện sau khi làm vận may của Sở Định Phong giảm xuống.

Hiện tại điểm cống hiến của cô đã vượt qua một ngàn điểm, lên tới một ngàn sáu trăm năm mươi điểm.

Lúc này, chỉ còn cách thời điểm xảy ra bão tuyết mười tám ngày.

Nhà của Nguyễn Ngưng cũng bắt đầu khẩn trương trữ củi, chủ yếu là nếu mỗi ngày không mang về thứ gì đó thì sẽ khiến Văn Mai cảm thấy kỳ lạ.

Ngoài ra, thỉnh thoảng Nguyễn Ngưng sẽ đến trại tị nạn, lén đưa cho hai anh em một ít cơm và thịt khô, để những ngày đó họ không phải ăn bánh quy nén dưới ánh trăng.

Sau mười tám ngày, bão tuyết kéo đến đúng hẹn.

Nếu là trước kia, Nguyễn Ngưng sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ khi tuyết rơi, nhưng hiện tại nhìn bông tuyết đầy trời, Nguyễn Ngưng chỉ biết âm thầm thở dài.

Cô vội vàng chạy xuống lầu, nhắc nhở Văn Mai nhớ rút kinh nghiệm từ trận mưa lớn lần trước, nhanh chóng di chuyển lên tầng mười.

Văn Mai vội vàng đồng ý.

Tiếp theo, Nguyễn Ngưng bắt đầu làm cá muối.

Trong nhà họ có lắp TV, Nguyễn Ngưng chuyển phim truyền hình và phim điện ảnh đã tải xuống sang USB, cả nhà bọn họ ngồi trên ghế sô pha hoặc là trên giường xem TV.

Nằm đến mệt, lại chuyển sang ngồi cạnh lò sưởi.

Nếu ngồi lâu quá bị mệt thì có thể chuyển sang đạp xe vừa để tập thể dục vừa có thể tạo ra điện.

Nguyễn Ngưng còn tải không ít game, xem TV chán thì bắt đầu chơi game, đáng tiếc trình độ của Nguyễn Thứ Phong quá tệ nên không theo kịp tiến độ của cô.

Cứ như thế sau một tháng, Nguyễn Ngưng phát hiện bản thân tăng năm cân!

Cô bắt đầu hối hận vì đã không mua cái máy massage giảm béo kia.

Nguyễn Ngưng đau đớn, nói với cha mẹ: “Sau này không thể vừa xem TV vừa ăn vặt nữa, cũng không được nấu nhiều đồ ăn.”

Châu Tố Lan trợn mắt: “Ai bảo con ngày nào cũng không chịu vận động, mẹ với cha con ngày nào cũng đạp xe, mỗi ngày cha con còn lên sân thượng quét tuyết, chỉ có con là mỗi ngày đều chơi game trước màn hình máy tính.”

Nguyễn Ngưng nghi ngờ: “Con làm vậy thật sao?”

Châu Tố Lan không thèm để ý đến cô nữa.

Lại qua vài ngày nữa, không gian treo trồng lại đón một mùa thu hoạch khoai tây lớn.

Lần này không có thẻ nhân đôi, sản lượng khoai tây cũng bình thường, nhưng cộng thêm sức chứa của hai lần trước, khoai tây trong không gian của Nguyễn Ngưng đã đạt tới mười tám nghìn năm trăm ký.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play