“Sáng nay, để kiểm tra xem kẻ gây rối có trốn trong trại không mà đội liên hợp của doanh trại Nguyệt Sơn và trại tị nạn đã bắt hắn ra ngoài.”

“Kết quả là quân đội hiện tại cho rằng hắn khả nghi, muốn thẩm vấn hắn. Con gái nhà họ Khương lại nói hắn là bạn của mình, hai bên xảy ra xung đột.”

Nguyễn Ngưng ngàn lần không ngờ tới mọi việc lại phát triển theo hướng này.

Cô tò mò hỏi: “Vậy bây giờ thế nào rồi?”

“Hiện hắn đang bị quân đội giam giữ.” Ngô Đại Vĩ hiếu kỳ nói: “Em gái, người này có quan hệ gì với cô thế, tại sao cô lại muốn tìm hắn?”

“Đừng nói là cô cũng quen người giàu nhất đấy?”

Nguyễn Ngưng bật cười: “Không thể gọi là quen biết nhưng cũng không tính là không quen.”

Ngô Đại Vĩ thật lòng ngưỡng mộ cô: “Vẫn là mạng lưới quan hệ của em gái rộng. Bây giờ người cũng đã tìm được, coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ này rồi nhé.”

Nguyễn Ngưng lấy một gói thuốc lá ở trong ba lô ra: “Cảm ơn anh Ngô.”

Ngô Đại Vĩ cười rạng rỡ, Nguyễn Ngưng bảo anh ta đây là chuyện riêng, có nghĩa bao thuốc lá này là của anh ta.

Bất luận là bản thân dùng hay là bán ra ngoài thì anh ta cũng đều có lời.

“Quả nhiên vẫn là em gái hào phóng nhất.” Ngô Đại Vĩ nói: “Tôi thấy tốt nhất là tôi nên đi ăn máng khác, đi theo ông chủ của chúng tôi không có tương lai gì cả, đi theo cô tốt hơn.”

Nguyễn Ngưng cười một tiếng: “Anh Ngô cứ thích nói đùa, miếu nhỏ như chúng tôi làm sao chứa được tôn đại phật ngài. Cảm ơn anh Ngô đã giúp tôi tìm người, sau này có cơ hội chúng ta lại hợp tác.”

“Hợp tác thì không thành vấn đề.” Ngô Đại Vĩ nói: “Càng kiếm được nhiều tiền, tôi càng vui.”

Nguyễn Ngưng cười thầm trong lòng: “Không thành vấn đề, nhất định để anh kiếm tiền.”

Bây giờ có thể khẳng định, Sở Định Phong đang bị nhốt ở doanh trại Nguyệt Sơn.

Hèn chi tối hôm qua lại không thấy hắn theo dõi Lạc Bân, thì ra cốt truyện đã đi được một nửa, đi tới bước gặp phụ nữ.

Hiện tại đối với Sở Định Phong mà nói, việc có thể lấy được hảo cảm của Khương Tự Thủy đương nhiên là quan trọng hơn chuyện đi theo dõi một người chẳng hiểu ra sao.

Lúc này hệ thống mới hỏi: “Ký chủ, bây giờ đã tìm được Sở Định Phong, hắn còn có nguy cơ phát triển quan hệ với Khương Tự Thủy, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

“Có cần nghĩ cách nói cho Khương Tự Thủy biết hắn không phải người tốt không?”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc, hỏi Ngô Đại Vĩ: “Anh Ngô, bây giờ có phải doanh trại Nguyệt Sơn đang phong tỏa không?”

Nhắc tới chuyện này, Ngô Đại Vĩ buồn bực nói: “Đúng vậy, hiện tại bên kia không buôn bán được, bên này việc làm ăn cũng không tốt, mệnh anh Ngô của cô khổ quá đi.”

Nguyễn Ngưng bật cười: “Tôi thấy thay vì buôn bán, các anh vẫn nên nghe theo yêu cầu của bốn sở chỉ huy lớn, trữ nhiều củi càng sớm càng tốt.”

Nghe thế, Ngô Đại Vĩ lập tức có hơi đăm chiêu: “Cô nói đúng.”

Nguyễn Ngưng chỉ nhắc nhở nhiêu đó rồi ra khỏi chợ nhỏ.

Hiện tại Khương Tự Thủy đang cảm thấy Sở Định Phong là người tốt, lấy tính cách của cô ta, dù là ai nói với cô ta cũng vô ích.

Thay vì như vậy, không bằng đổi cách khác.

Không xuống ta từ chỗ Khương Tự Thủy, mà chỉ cần một câu rất đơn giản không những có thể lập tức làm Khương Tự Thủy tỉnh táo mà còn có thể để Sở Định Phong đến trại cải tạo lao động trải nghiệm một lần.

Kỳ thật câu nói này rất đơn giản, bây giờ tên của Sở Định Phong vẫn còn nằm trong danh sách truy nã, chỉ cần vạch trần thân phận của hắn, tự nhiên sẽ không có kết quả tốt chờ đợi hắn.

Nguyễn Ngưng đi vào trại tị nạn, phát hiện hôm nay trong sân vận động vô cùng náo nhiệt.

Trên mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười, họp thành từng nhóm nhỏ nói chuyện tươi cười với nhau sau một thời gian dài vắng bóng, dường như tất cả đều đang bàn luận về bữa trưa, còn hy vọng lần sau có cơ hội ăn thịt uống rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play