Còn Sở Định Phong thì không, không lẽ hắn vẫn còn có thể dịch chuyển tức thời?
Thế là Nguyễn Ngưng nói: “Vậy ngày mai cô tiếp tục quan sát, xem thử có những ai thường xuyên ra vào tòa nhà đó.”
Nói xong, cô đưa cho Văn Mai một ký bánh quy nén.
Văn Mai vui ra mặt.
Hai ngày tiếp theo, Văn Mai vẫn không phát hiện tung tích của Sở Định Phong, chỉ biết mỗi ngày sẽ có hai người đi ra khỏi tòa nhà đó rồi đến tối sẽ quay lại.
Cô ta đoán có lẽ hai người này đang sống trong căn nhà đó.
Còn về việc một trong hai người có bị gãy tay hay không thì thực sự rất khó nói, bây giờ mọi người sẽ không để tay lộ ra ngoài, nếu không bỏ vào túi thì cũng sẽ giấu trong tay áo, nên không thể nhìn ra được.
Bên phía doanh trại Nguyệt Sơn cũng không có tin tức gì.
Nguyễn Ngưng chỉ có thể thở dài: “Thống Thống, vẫn là ngươi tốt nhất, hay là ngươi quay trở lại phiên bản bồi dưỡng tân thủ đi, ta cần ngươi.”
Hệ thống nói: “Ký chủ, ngài đã là một bé cưng trưởng thành rồi.”
Nguyễn Ngưng cảm thấy khó hiểu: “Hắn cũng không còn chỗ nào để đi, không lẽ hắn tìm được vợ mới rồi vào sống ở nhà người ta?”
Hệ thống nói: “Còn năm ngày nữa cốt truyện của doanh trại Nguyệt Sơn mới diễn ra, đề nghị ký chủ có thể xuống tay từ chỗ này.”
Nguyễn Ngưng: “Được, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Để tránh cho hắn thừa cơ hội hôi của, xem ra ngày mai chúng ta phải công cụ hình người lợi hại nhất xuống núi.”
Hệ thống bật cười thành tiếng.
Hôm sau, mới tờ mờ sáng Nguyễn Ngưng đã chạy đến trại tị nạn, phát hiện hầu hết mọi người đã ra ngoài làm việc, ngay cả Tôn Vĩnh Siêu cũng ra ngoài chặt cây.
Trại tị nạn chỉ còn mỗi đội tuần tra và nhóm tân binh đang được huấn luyện luân phiên.
Nguyễn Ngưng không còn cách nào khác ngoài việc đi tìm Trình Quý Khoan, hỏi anh hướng đi của Tôn Vĩnh Siêu, dù sao cấp bậc của người ta cũng là thiếu tướng nên sẽ không có ai nói cho cô biết vị trí cụ thể của anh ta.
Trình Quý Khoan suy nghĩ một lát: “Ở bên ngoài nói chuyện không tiện, tôi sẽ nhờ người gọi Thiếu tướng Tôn về.”
Nguyễn Ngưng: “Cũng đúng.”
Sau đó, cô đến thăm Trình Quý Lịch và Triệu Na Na.
Tôn Vĩnh Siêu quay về với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống, anh ta dẫn Nguyễn Ngưng đến phòng làm việc của mình, lúc bật ấm nước nóng lên thì phát hiện không có nước nóng.
“Xin lỗi, sáng sớm tôi đã ra ngoài.”
Nguyễn Ngưng cũng không phải đến để uống nước nóng: “Không sao.”
Hai người hỏi han một lúc, sau đó Tôn Vĩnh Siêu cười tủm tỉm hỏi: “Cô Nguyễn nhờ người gọi tôi về, có phải là có tin tức tốt gì không?”
Nguyễn Ngưng nói: “Lần này không phải tin tức tốt.”
Tôn Vĩnh Siêu ngây người, Nguyễn Ngưng tiếp tục nói: “Chuyện này không những không phải tin tức tốt mà còn cần mấy anh giải quyết cẩn thận.”
Sự tò mò hiện lên trong mắt Tôn Vĩnh Siêu: “Cuối cùng là chuyện gì mà làm cô Nguyễn phải nghiêm túc như vậy.”
Nguyễn Ngưng hạ giọng: “Gần đây tôi nhận được tin có người muốn ra tay với khoai tây chịu lạnh.”
“Cái gì?!” Tôn Vĩnh Siêu bị dọa đến mức bật dậy khỏi ghế, tức giận hét: “Ai mà to gan như vậy?”
Lúc này, Nguyễn Ngưng vẫn duy trì thiết lập của mình, vừa cười vừa nói: “Anh Tôn, lần này không chỉ dừng ở năm mươi ký bánh quy nén thôi đâu.”
Tôn Vĩnh Siêu nhíu mày: “Cô Nguyễn, đây không phải chuyện nhỏ, cô không cần cò kè mặc cả với tôi. Cô muốn bao nhiêu bánh quy nén, tôi đều có thể xin cho cô.”
Nguyễn Ngưng nói: “Ít nhất là ba trăm cân.”
Tôn Vĩnh Siêu chém đinh chặt sắt: “Được.”
Nguyễn Ngưng thì thầm một cái tên.
“Cô có chắc không?” Tôn Vĩnh Siêu nghi ngờ: “Danh tiếng của anh ta trên thương trường khá tốt, anh ta sẽ làm ra loại chuyện không muốn sống này sao?”
Nguyễn Ngưng nói: “Dù sao đây là tin tức tôi nhận được, có đúng hay không thì vẫn cần anh tự mình đi điều tra.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT